Buổi liên hoan nghệ thuật diễn ra vô cùng thành công, cũng nhờ sự khổ luyện bao ngày của Tưởng Tuyết Hy đã giúp cho Thái Mễ lại thêm một nguồn vốn đầu tư dồi dào.
"Cô Tưởng, rất vui vì lần gặp gỡ này. Sau này có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ gặp lại để trao đổi nhiều hơn." Tổng giám đốc Venci với chòm râu dài, nét cười ôn hòa chìa tay về phía trước.
"Ngài Venci, là tôi phải cảm ơn ông mới đúng."
Trong thời gian hai tháng, Tưởng Tuyết Hy học hỏi được rất nhiều thứ. Giữa biển người trọn ra một cá thể xuất sắc nhất, hoàn hảo nhất đã không phải chuyện dễ dàng gì. Mỗi người một cách cảm thụ âm nhạc khác nhau, lần thắng cuộc này của Tưởng Tuyết Hy, cũng một phần do may mắn.
Nhiều người ở buổi liên hoan nghệ thuật đã từng nói với cô, nét cảm thụ và truyền đạt của cô vô cùng đặc biệt. Đầu tiên là thành tâm cảm thụ, phải hiểu hết ý nghĩa của bài nhạc, sau đó dùng phương thức riêng của bản thân, diễn tả nó một cách hoàn thiện nhất. Nghe thì đơn giản như vậy, nhưng rất ai có thể làm được trọn vẹn.
Thiên phú là trời sinh ban tặng, không thể cưỡng cầu.
Cũng may mắn Tưởng Tuyết Hy được thừa hưởng gen di truyền tốt từ mẹ và ông ngoại, cộng với việc trước kia học hành tử tế ở Anh, mài giũa kiến thức dần dần, cuối cùng ông trời không phụ lòng người, vì vậy mới có được Tưởng Tuyết Hy của ngày hôm nay.
"À đúng rồi." Venci tươi cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-muoi-dem/2731840/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.