Cuối cùng Tưởng Tuyết Hy cũng trở về nước. Vừa xuống máy bay, từ xa đã có bóng người phụ nữ chạy như bay đến chào hỏi.
"A Nghiêm, cuối cùng anh cũng trở về rồi. Mấy hôm nay chủ tịch Khương mong anh nhiều lắm đấy." Trương Nhược An ăn diện vô cùng cẩn thận, cô ta rất sành về chưng diện, vậy nên mỗi lần xuất hiện đều là quần gấm áo hoa.
"Em đưa anh về nhé?" Thân thiết cầm lấy tay anh, giọng dài ra.
Tưởng Tuyết Hy đứng né sang một bên, thầm lặng quan sát biểu cảm của Thái Từ Nghiêm.
"Cô về trước đi, tôi phải đến công ty." Rút tay mình khỏi tay cô ta, đi đến chỗ Tưởng Tuyết Hy, cầm lấy túi xách của cô đặt lên vali của mình, ung dung đi thẳng.
Cả Tưởng Tuyết Hy và Trương Nhược An đều ngạc nhiên trước hành động này của anh.
Trương Nhược An mắt tròn mắt dẹt, dường như không thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt mình.
Thái Từ Nghiêm đối với con nhỏ đó... hồi tâm chuyển ý rồi sao?
Không thể nào, không thể nào...
Đợi đến khi cô ta phản ứng lại, người và xe đã không thấy đâu nữa.
...
Tưởng Tuyết Hy ngồi trên ghế lái phụ, không gian im lặng đến đáng sợ, cô chỉ nghe thấy từng nhịp thở đều đều của anh. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hai người ở lễ hội pháo hoa, Tưởng Tuyết Hy đưa tay bụm miệng cười.
Có nên hỏi Nhị gia cho rõ không đây?
Nhỡ... đó chỉ là ảo giác của cô thì sao?
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-muoi-dem/2731839/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.