Chương trước
Chương sau
Cánh cổng biệt thự Tưởng gia mở lớn một cách lạ thường. Nhưng đây không phải là rộng cửa chào đón cô mà là rộng cửa để chỉ trích cô.

Tưởng Tuyết Hy vừa bước xuống xe, quản gia riêng của Tưởng Nam đã lật đật chạy ra đón.

"Cậu Thái, cô Tưởng, ông chủ đang ở trong nhà đợi hai người." Nét mặt người quản gia căng thẳng vô cùng, đến cả hai bàn tay cũng không nhịn được mà run nhẹ. Những điều này cũng đủ hiểu bầu không khí bên trong căn nhà kia kinh khủng đến mức độ nào.

"Cảm ơn ông." Thái Từ Nghiêm khách khí nói một câu, sau đó cầm lấy tay cô, sải bước tiến vào căn biệt thự.

Trên chiếc bàn trà rộng lớn, các vị trưởng bối tề tựu đông đủ. Không chỉ có Tưởng Nam, Sầm Loan mặt mày dữ tợn, đứa em gái Tưởng Vân đang nức nở ngồi khóc ngay cạnh mà còn có cả Phong Lãng, ba ruột của Phong Dạ cũng đến đây.

Thái Hạc Lâm có lẽ vì quá tức giận nên chưa thể cùng Khương Mễ Hoa đến kịp.

Ba gia tộc Thái gia, Phong gia và Tưởng gia hội ngộ, kết quả lại ngồi nói chuyện với nhau trong căn phòng đầy mùi thuốc súng này.

Vậy mà chỉ có mình Thái Từ Nghiêm đứng ra bảo vệ cô, chống đỡ cho cô trước các vị trưởng bối của cả ba nhà.

Tưởng Chính Duy và Tưởng Mạc Phi cũng có mặt. Ngay khi Thái Từ Nghiêm bước vào, Tưởng Chính Duy đã lập tức lao đến như hổ đói, túm lấy cổ áo anh mà hạ đòn. Thái Từ Nghiêm đón lấy nắm đấm của anh ta một cách trót lọt, ánh mắt lạnh lẽo mà hung tợn.

"Tưởng Chính Duy, tuy cậu là anh họ của Hy Hy, coi như là trưởng bối của tôi. Nhưng cậu vẫn không đủ tư cách dùng nắm đấm nói chuyện với tôi."

Tưởng Chính Duy nghiến răng, không đánh được thì quay ra lớn tiếng quát tháo. "Giám đốc thì là cái thá gì? Cậu một lời hứa hôn với Tiểu Vân, kết quả lại cùng con bé này dây dưa qua lại. Cậu có tôn trọng một trưởng bối như tôi không hả?"

Tiếng khóc của Tưởng Vân theo đà này mà rống lên thảm thiết. Cô ta nép vào lòng Tưởng Mạc Phi, nghẹn không thành lời. "Chị Tưởng... anh Nghiêm... hai người ác lắm..."



Tưởng Vân hai mắt nhòe hơi nước, không ngừng nấc nghẹn, bộ dáng như một bông hoa lê bị bão cát chôn vùi, khiến người ngoài nhìn chỉ còn cách xót xa và đồng cảm.

Ánh mắt cô ta nhìn Tưởng Tuyết Hy, giống như muốn nói rằng cơn bão táp đã vùi dập mình chính là cô vậy.

Tưởng Tuyết Hy hừ lạnh, gạt tay Tưởng Chính Duy khỏi cổ áo Thái Từ Nghiêm.

"Ba, Phong lão gia, anh Chính Duy." Tưởng Tuyết Hy điểm qua những người lớn có mặt ở đây, giọng nói đanh lại. "Trước kia mẹ con mất, ba và ông cũng đã đồng ý với mẹ con, để con hoàn thành tâm nguyện cuối cùng thay bà ấy. Nay mẹ con đã không thể cùng người mình yêu sống đến cuối đời, vậy nên..."

"Con cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong mọi người có thể thành toàn cho mối hôn sự của con và A Nghiêm."

Sầm Loan đứng bật dậy, giọng the thé. "Mày... chính là mày! Tao đã nghi ngờ mày rất lâu rồi, bảo sao quấn lấy Từ Nghiêm suốt ngày... thì ra là muốn cướp chồng sắp cưới của em mày. Tưởng Tuyết Hy, mày là con người mưu mô, lòng lang dạ sói..."

"Mưu mô? Lòng lang dạ sói?" Tưởng Tuyết Hy ngắt lời bà ta.

"Ha, vậy cái ngày bà dắt Tưởng Vân về quấn lấy ba tôi đòi ở lại đây, cướp ba tôi một cách trắng trợn khỏi tay mẹ tôi, có được tính là mưu mô không? Bà biết hai người họ sống vui vẻ như vậy, bà chớp lấy thời cơ mẹ chồng của bà ấy hắt hủi mẹ tôi tranh giành chức Tưởng phu nhân của Tưởng gia, có tính là lòng lang dạ sói không? Hả?"

Sầm Loan bị ép đến cứng cả họng, mặt mũi xám ngoét ngồi thụp xuống nền đất.

Tưởng Vân khóc đến sức lực rã rời, vẫn cố gắng gượng nhào đến bám lấy cánh tay Tưởng Tuyết Hy. "Hức... chị Hy... chị sao có thể nói những lời quá đáng như vậy với mẹ chúng ta chứ? Em biết... em biết chị mất đi mẹ rất đau khổ, nhưng mà... a..."

"Im miệng!" Tưởng Tuyết Hy gạt phăng cô ta ra, trừng mắt. "Không gọi được hai chữ chị Tưởng thì đừng có gọi tên tôi, tôi nhận không nổi!"



"Đủ rồi!" Tưởng Nam nhìn một cảnh trước mắt, vợ con hiện tại của mình người quỳ, người co ro trên đất khóc sướt mướt, cảm thấy mất mặt vô cùng. Ông phất tay gọi người đến, quản gia và người làm nhanh chóng dìu Sầm Loan và Tưởng Vân vào trong.

Tinh thần Phong Lãng cũng chẳng khấm khá hơn là bao, hai bả vai gầy của ông rung lên bần bật, cặp mắt hung dữ nhìn Thái Từ Nghiêm và Tưởng Tuyết Hy. Ông ta chính là không nhịn được cục tức này.

Chỉ là hai đứa trẻ, lại dám qua mặt cả ba gia tộc mà thẳng tay chặt đứt mối liên hôn quan trọng, đúng là gan to tày trời!

Tưởng Nam nâng mắt nhìn Thái Từ Nghiêm. "Tôi muốn nghe cậu giải thích!"

Thái Từ Nghiêm khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định.

"Đúng là con không đồng ý hôn sự với Tưởng Vân, nhưng điều đó không có nghĩa mối liên hôn giữa hai nhà bị hủy bỏ." Anh ngưng một lát. "Người cùng con kết hôn sẽ là Tưởng Tuyết Hy."

Đến lượt Phong Lãng lên tiếng, chiếc gậy trúc trong tay ông ta gỗ cồm cộp lên sàn nhà. "Vậy còn Phong Dạ, thằng bé thì cậu tính sao?"

"Coi như Phong gia với Tưởng gia hữu duyên vô tình, cậu ấy sẽ chấp nhận sự thật này."

Phong Lãng tức đến ho khan thành tiếng, nhăn mày. "Cậu... cậu còn dám nói mấy lời đó được à?"

Phong Lãng tức tối không nói lên lời, bèn ra lệnh cho người rút điện thoại gọi ngay cho Phong Dạ.

Phong Dạ đang ngồi dùng bữa cùng Dịch Tâm, càu nhàu đáp mấy câu. "Con đã nói rồi, con dâu của ba là Dịch Tâm, Tưởng Tuyết Hy là bạn tốt của con. Ba còn cáu cái gì?" Sau đó thì cúp máy, khiến Phong Lãng tức đến nghẹt thở.

Thái Từ Nghiêm. "Chỉ cần một cái gật đầu đồng ý của ba, con đảm bảo mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.