Chương trước
Chương sau
"Chỉ cần một cái gật đầu đồng ý của ba, con đảm bảo mọi chuyện sẽ được xử lý êm đẹp."

Tưởng Nam có vẻ khó nói, vô thức nhìn sang Tưởng Tuyết Hy trong im lặng. Cô cũng không tỏ ra quá nhiều biểu cảm, khiến tâm trạng ông càng bồn chồn hơn.

Căn phòng khách hiện giờ chỉ còn có ba người đứng đối mặt.

Tưởng Nam khẽ thở dài. "Nếu cậu đã một mực làm tới như thế, tôi có ý kiến cũng chỉ thêm thừa thãi... chi bằng quyết định vậy đi!"

"Cảm ơn ba." Lời này là Tưởng Tuyết Hy nói.

"Con..." Tưởng Nam ngạc nhiên vô cùng. Từ trước đến nay, từ "ba" được xuất phát từ miệng cô con gái ruột duy nhất này của ông đều là sự miễn cưỡng, không tình nguyện.

Khi nghe câu này của cô, mặt mày Tưởng Nam rạng rỡ hơn hẳn, ông cười tươi khiến vết chân chim bên khóe mắt càng đậm thêm.

Tưởng Tuyết Hy không vui khi thấy biểu cảm làm quá này của ba mình, chỉ một câu cảm ơn đã vui vậy sao?

Cô nâng mắt nhìn Thái Từ Nghiêm, nếu không phải trước khi vào đây, anh đã dặn cô phải vui vẻ một chút, thả lỏng bản thân một chút khi gặp ba mình; dẫu sao Tưởng Nam cũng là ba ruột cô, phải để mắt tới ông ấy nhiều hơn.

Nhìn biểu tình này của ông, Tưởng Tuyết Hy chợt bàng hoàng. Suýt nữa cô đã quên đi rằng, Tưởng Nam cũng theo thời gian mà già đi.

Tưởng Tuyết Hy đánh mắt với Thái Từ Nghiêm, ý nói cô muốn rời khỏi đây.

"Tuyết Hy!"

Bước chân Tưởng Tuyết Hy chững lại.

Tưởng Nam chạy đến trước mặt cô, nhét chiếc khăn len thêu bằng thủ công màu đỏ sẫm đầy hoa văn Ai Cập vào tay cô, vừa cười vừa lắp bắp nói.

"Tuyết Hy... chiếc khăn này của mẹ con... bà ấy... à không... trời lạnh rồi, con chú ý giữ nhiệt độ cơ thể cho ấm..." Nói rồi chưa đợi cô phản ứng, đã vội vàng vỗ vai Thái Từ Nghiêm ý muốn đưa cô về.

Ngồi trong xe, Tưởng Tuyết Hy nhìn vào chiếc khăn len trong tay mình rất lâu.

Chiếc khăn này của mẹ cô... bà đã mang nó về từ lần đi Nội Mông cùng ông ấy... bà đã nâng niu nó rất lâu. Hôm nay ông ấy đưa lại cho cô, có ý gì đây?

Tiếng cài đai an toàn giòn tan bên tai, Tưởng Tuyết Hy phản ứng lại liền nhìn thấy gương mặt Thái Từ Nghiêm đã kề sát bên mình.

Người đàn ông mỉm cười, đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu cô. "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ông ấy là thật tâm lo lắng cho em."

Tưởng Tuyết Hy đảo mắt nhìn anh, sự ôn nhu của người đàn ông nhanh chóng bủa vây. Cô đặt chiếc khăn len sang một bên, tiện thể vòng tay ôm lấy cổ anh.

Thái Từ Nghiêm vốn dĩ không định lùi về, nay lại được rúc gần như cả đầu vào lòng tay cô, ỉ lại cúi sâu thêm một chút nữa.

Tưởng Tuyết Hy né tránh, quệt nhẹ ngón tay lên sống mũi anh. "Nghiêm tổng... anh biết học hư rồi!"



Mặt mày Thái Từ Nghiêm cau có, hành động nhanh đến nỗi cô không cả phản ứng kịp, cắn lên hõm cổ cô coi như trừng phạt.

"Nghiêm tổng? Em muốn phạt hư đúng không?"

Tưởng Tuyết Hy bĩu môi. Sao trước kia cô lại không nhìn ra người đàn ông này còn có thể lưu manh đến mức này nhỉ?

"Không phải sao? Bây giờ chúng ta chưa thành vợ chồng, xưng hô như vậy là vô cùng hợp lý. Chẳng lẽ... phải gọi bằng tên khác à?" Tưởng Tuyết Hy giả ngu, chọc cho người đàn ông mặt đen đến nỗi vắt được ra mực.

Thái Từ Nghiêm kéo công tắc ghế ngồi của cô ngả ra sau, hai thân thể trong chốc lát xếp bằng sát sít nhau.

"Muốn gạo nấu thành cơm?"

Tưởng Tuyết Hy khóc không ra nước mắt, vẫn còn trong xe... mụ nội nó...

"Chồng yêu..." Thiếu nữ rưng rưng nước mắt nhìn anh. "Em sai rồi..."

Quả nhiên lời này đã chọc đúng chỗ mềm nhất trong tim anh, khiến người đàn ông chỉ muốn ngay lập tức đưa cô thành một hợp thể.

Cửa kính trong xe đen nghỉm đi, ánh sáng bên ngoài đường cũng không thể xuyên qua nổi.

Nhiệt độ trong xe vẫn khômg ngừng tăng lên, giọng nói trầm thấp khản đục như thì thầm bên tai cô.

Tưởng Tuyết Hy bị anh chọc cho ngứa ngáy, cả lưng nằm gọn trên cánh tay Thái Từ Nghiêm, cánh tay cũng bị giữ lại, cô chỉ còn cách dùng chân quấn quanh hông anh, dồn lực ở bàn chân mà đẩy.

"Nghiêm..."

"Cầu xin vào lúc này, có phải hơi muộn rồi không?"

Nội tâm Tưởng Tuyết Hy không ngừng gào thét.

Đêm ngoài lạnh, thân người nóng.

Là ai lúc trước nói cô trẻ nhỏ không được học hư hả?

...

Sau khi tin tức tổng giám đốc Thái Cực Quang mang cả đội quân sang nhà vợ hỏi cưới, các trang báo lớn nhỏ sung sướng như kiếm được mỏ vàng, không ngừng đào rộng đào sâu, vốn dĩ chỉ là một cuộc liên hôn thương mại của hai gia tộc, kết quả lại được tâng bốc đến tận mây xanh.

Vậy nên những nguồn tin Thái Từ Nghiêm bội ước với Tưởng gia trước đó cũng hoàn toàn bị dìm xuống, thân phận bí ẩn của Tưởng Tuyết Hy dần được khai sáng.

Trưởng nữ Tưởng gia, con cưng của Thái Mễ, cô vợ nhỏ của Nhị gia bao năm cất giấu giờ lại lộ mặt. Những tin này tung hô rầm rầm trên mạng khiến Tưởng Tuyết Hy có đi đổ rác cũng bị phát hiện, được cánh nhà báo săn tin chẳng khác gì nữ minh tinh.

Thái Từ Nghiêm theo đà này mà đẩy nhanh quá trình hoàn thiện khu đô thị Chung Nguyên, mọi bước đi đều vô cùng thuận lợi.



Phong Dạ ngồi cạnh Dịch Tâm xem tin tức buổi sáng, cười cười. "Em xem, nếu lúc trước không nghe tôi còn đi theo cậu ta, liệu có phải em đang còng lưng gánh cả cái giang sơn đó không?"

Triệu Chấn Đông cũng không theo kịp tiến độ của hai vợ chồng nhà kia, chạy ra chạy vào phòng tổng giám đốc cũng chỉ thấy Tưởng Tuyết Hy nhàn nhã ngồi trên ghế cắn hạt dưa. "Hai người thích cho tôi ăn hành đúng không?"

"Sai!" Tưởng Tuyết Hy búng tay. "Đây gọi là phu xướng phụ tùy!"

Mặt mày Triệu Chấn Đông xám ngoét, cái tham vọng cả ngày chỉ đi tìm cái đẹp của anh ta coi như tan thành bọt biển.

Đến đêm, trong lúc đợi Thái Từ Nghiêm họp xong rồi về nhà, Tưởng Tuyết Hy quyết định ra ngoài mua ít đồ cay nóng làm ấm bụng.

Xách hai phần mỳ cay sốt Spaghetti trong tay, Tưởng Tuyết Hy vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo.

"Tô Mặc Nhiễm!"

Tiếng gọi của đàn ông từ phía sau truyền đến, Tưởng Tuyết Hy không muốn quay lại, cô bắt đầu có cảm giác ghét cái tên đó.

Người phụ nữ đó là ai mà người nào cũng biết đến? Đến nỗi đi mua mỳ cay cũng bị nhận nhầm, mà quan trọng là... đều gọi cô thành cái tên đó.

Tưởng Tuyết Hy quay người lại, quả nhiên một gương mặt người đàn ông đang tiến về phía này.

"Tôi là Tưởng Tuyết Hy!"

Tử Hào đưa tay lên miệng nhịn cười tiện thể làm ra vẻ đang ho khan vì lạnh. "Xin lỗi!"

Tưởng Tuyết Hy không có ấn tượng về người này, tức giận bỏ qua thái độ của hắn làm cô muốn đánh nhau mà rời đi.

"Có điều..." Người đàn ông lấp lửng. "Cô có biết người phụ nữ tên Tô Mặc Nhiễm này không?"

Tưởng Tuyết Hy cuộn tay thành quyền. "Muốn nói gì thì nói luôn đi."

"Cô rất thông minh." Tử Hào gật gù. "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhé! Tôi đang tìm cô ấy, người phụ nữ này đã từng là bạn gái của Thái Từ Nghiêm, à không... bây giờ là chồng cô, nghe nói trước kia anh ta yêu Tô Mặc Nhiễm này rất nhiều, đến bây giờ vẫn muốn nhờ tôi tìm ra tung tích của cô ấy."

Tử Hào tỏ vẻ bản thân đang lỡ miệng. "Ấy chết... chắc cô không biết chuyện này đâu nhỉ?"

Tưởng Tuyết Hy cảm thấy đầu óc không còn tỉnh táo được nữa, móng tay ghìm vào lòng bàn tay đến đau buốt.

Thì ra người phụ nữ đó là tình cũ của anh, nếu không phải cô ấy mất tích, có lẽ họ bây giờ đã sớm nên vợ nên chồng, uyên ương thân mật rồi. Còn cô, chẳng qua chỉ là có nét giống cô ấy, là cái bóng để anh khỏi phải nhớ nhung đêm ngày.

Bạn tốt? Một cô gái thiện lương đáng được giúp đỡ?

Nghĩ đến đây, máu nóng trong người Tưởng Tuyết Hy lại sục sôi.

Thái Từ Nghiêm! Anh nói dối hay lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.