Đinh tai nhức óc cũng là như vậy thôi? Chủ nhân của giọng nói này, Hướng Vãn và Dương Thụy đều nhận ra, có thể đi vào chỗ này, tự nhiên so với Dương Thụy càng có thế lực hơn, chẳng thế thì những bảo an cũng không ngoan ngoãn cho đi.
Lê Thiên Qua chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy Hướng Vãn đi ra, anh không chịu nổi liền đến tìm cô, không nghĩ tới bốn bảo an phòng hóa trang, anh đen mặt hỏi bọn họ, bọn họ ấp úng cũng nói không rõ ràng, anh liền biết bên trong khẳng định có vấn đề.
Lê Thiên Qua nhìn Dương Thụy đổ mồ hôi đầy mặt, nhất thời liền nổi trận lôi đình. Nâng lên một cước mạnh.
“Này, anh làm gì?! Dương Thụy chỉ giúp tôi kéo lên mà thôi, anh hiểu lầm rồi!!"
Tới cùng là tức giận, một cước này cũng không nể tình, Dương Thụy quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, lại không dám kêu đau, đành phải cắn chặt răng chịu đựng.
Hướng Vãn lại cười khách khách, như xem phin hài vậy, cười đến không kịp thở, vỗ tay cười nói: "Dương Thụy, lần này anh thảm, Lê Thiên Qua là ai, tâm ngoan thủ lạt thành nết, vẫn còn không giết ngươi? Ha ha, tháo thành tám khối...! Mặt mũi, mặt mũi quan trọng nhất mà!"
Tới cùng là anh em cùng lớn lên từ nhỏ, anh lại tức giận. Hung hăng trừng mắt Dương Thụy một cái, như muốn ăn thịt người. Dương Thụy kinh hãi, nhưng lại không nghĩ gì, anh ta biết ông chủ sẽ không giết anh ta, nhất là Hướng Vãn nói mấy câu kia, càng sẽ không giết anh ta. Cũng an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-lam-am-giuong-cua-tong-giam-doc/264030/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.