Ninh Tri Nhiên trước kia không nghĩ tới sẽ như vậy, khẩn trương cởi áo sơmi của mình ra.
Vừa rồi Hướng Vãn mặc nội y mỏng manh, thấy Ninh Tri Nhiên cởi áo, liền đưa chân giẫm anh ta, cô dùng đế giày cao gót một cước giẫm xuống, không biết có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không.
Ninh Tri Nhiên đau đớn dậm chân, "Cô làm gì vậy?"
"Ai cho anh cởi áo, tôi mới là ngừơi cần hỏi anh đang làm gì!"
Ninh Tri Nhiên căm tức nhìn cô, "Không phải cô muốn quần áo của tôi sao, tôi cởi ra cho cô, cô lại giẫm tôi?"
A? Thì ra là như vậy? Chỉ là như thế này? Hướng Vãn xấu hổ nở nụ cười, muốn xem thương thế của anh ta, tiến lên một bước, lại thối lui trở về, cô đi nhìn cái gì, cô một cước đá vào mệnh căn tử .
Hướng Vãn đảo tròn mắt, đè xuống thang máy, sau khi cửa thang máy mở, cô túm lấy áo sơmi của anh ta, bỏ chạy.
"Uy! Cô gái kia! Cô nhớ kỹ cho tôi!" Ninh Tri Nhiên rống lớn với cửa thang máy.
Tính anh xui xẻo, kỳ thật anh cũng không muốn so đo với Hướng Vãn, thành phố to lớn như vậy, khả năng bọn họ gặp lại giống như sao chổi va vào Trái Đất vậy.
Anh nhịn đau, hít sâu vài lần, xoa nhẹ vài cái, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Kẻ trong ngôi nhà lớn này, không phú tức quý, đây là ngôi nhà điển hình của phú hào.
Bình thường người mua phòng ở trong này, đều không muốn đi quán rượu, nơi công cộng các loại, cho nên mang phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-lam-am-giuong-cua-tong-giam-doc/264020/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.