Ngày cuối cùng của tháng bảy bắt đầu với một tiết trời ảm đạm, nắng chẳng còn muốn vàng, mặt trời núp sau đỉnh đầu e thẹn lấy mây đen làm màn che, mọi ngóc ngách của thành phố S đều phủ lên một tầng u ám.
Hàng người mặc đồ đen, cài hoa trắng trước ngực đứng nghiêm trang thành hàng trước tấm bia mộ lạnh lẽo, cúi đầu, vai hạ, mắt cụp xuống nhìn thì có vẻ thương tiếc cho kẻ chết xanh dưới mồ nhưng mấy ai biết trong đầu họ lại đang diễn lại vở "Hạnh Phúc Của Một Tang Gia"
Vương Minh đứng dưới bóng râm, ngẩng đầu nhìn lên một vùng Tử đinh hương xanh thẳm. Tân nương lúc này đột nhiên vén ra bức màn đen che chắn, dần lộ rõ hình hài của một kẻ ngự trị. Từng tia sáng mạnh mẽ xuyên qua kẽ lá, vương trên gương mặt lãnh khốc, đâm xuyên qua đôi mắt u tối. Vương minh nheo mắt, cúi đầu xuống, hắn nghiêng người dựa vào thân cây Tử đinh hương rồi lại nhếch môi cười như khiêu khích, ngước nhìn thái dương kia một lần nữa...
Vương Minh tin, thứ ánh sáng đó sẽ cứu rỗi linh hồn và lí trí đang sa lầy trong thẳm sâu đáy vực của hắn...
"Đã xử lý đám truyền thông chưa?" Ở cuối hàng người, Phương Vũ hỏi gã đàn ông cao to đứng bên cạnh.
Gã đàn ông gật đầu: "Thưa ngài, tôi đảm bảo thông tin Phương thiếu gia qua đời sẽ không bị truyền r..."
"Ha ha ha!" Chó đen đang nói thì Vương Minh đột nhiên phá lên cười.
Trong khi tất cả kẻ khác tỏ ra đau buồn, hắn lại cười như một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/1021909/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.