"Ông ơi... chúng ta đi đâu thế? Không đi công viên sao?"
"Bé con, chúng ta chơi trốn tìm nhé."
"Chỗ này tối quá... con không muốn ở đây..."
"Được rồi, con đi trốn đi, ta đếm đến mười sẽ đi tìm con, ai thua sẽ phải chịu phạt có được không?"
"Hic... con không muốn chơi ở đây, dẫn con ra ngoài đi!"
"Ta sẽ bắt đầu đếm, con hãy trốn đi."
Phương Lâm bất an nhìn xung quanh, khắp nơi đều là bóng tối, âm thanh trầm thấp đáng sợ của một người đàn ông vang lên, ông ta đang đếm số.
"Một."
Phương Lâm nhìn về phía phát ra giọng nói, bây giờ trời đang rất tối, cậu không thể nhìn rõ gương mặt gã, nhưng cậu biết, đó là ông ngoại của cậu...
"Hai."
"Ông ơi..."
"Ba."
Thần kinh của Phương Lâm căng chặt, nó dường như hối thúc cậu, bảo cậu chạy đi! Sự sợ hãi trước một không gian tối tăm, xa lạ khiến Phương Lâm trở nên hoảng loạn. Cậu đi lùi về sau, lưng chạm vào tường, sau đó cậu giật mình kêu lên.
Sau đó cậu bỗng nghe thấy tiếng cười của ông ngoại cậu, nó rất khẽ, giống như một cây kim đang rạch từng đường vào da thịt người...
"Bốn."
Phương Lâm lần mò trên bức tường, cậu nhận ra là mình đang ở trong một căn phòng khép kín, cậu cố gắng tìm một cánh cửa để thoát ra, nhưng rồi đang đi thì cậu vấp phải một thứ gì đó. Phương Lâm ngã xuống, mùi hôi thối xộc vào mắt cậu, nó giống như mùi cá chết, thế nhưng tiểu thiếu gia Phương Lâm lúc đó chưa bao giờ biết mùi cá chết là như thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/1021908/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.