Nolan trở về phòng của mình.
Không ổn! Không ổn! Rõ ràng là hắn đang buồn muốn chết vì sao mà cái thứ chết tiệt bên dưới cương cứng được chứ?
Nolan hít sâu một tầng hơi lạnh. Hắn mở điện thoại của mình lên, mật khẩu của điện thoại là "0707".
Buồn cười thật! Một kẻ ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ như hắn lại dùng ngày sinh của người khác để mở khóa điện thoại, hắn thậm chí còn không cài đặt mở khóa bằng vân tay vì hắn muốn nhớ thật kĩ con số này.
Nghe có vẻ biến thái nhưng trong máy Nolan có một album dành riêng cho cậu, ngoài việc để ngắm "đồ xấu xí" của hắn ra thì còn dùng để giải quyết mấy chuyện khó nói như cái thứ đang cương cứng bên dưới bây giờ đây. :))))
Buổi sáng Nolan uể oải tỉnh dậy, đêm qua hắn không tài nào ngủ nổi chỉ vì day dứt mãi hình ảnh của cậu. Hắn vừa bước xuống bếp đã thấy Phương Lâm đang ngồi ở bàn vừa chơi điện thoại vừa ăn miếng bánh kem nhỏ ở trên dĩa. Hắn cứ đứng mải ở cửa nhìn cậu hoài, chăm chú như xem một thước phim tuyệt đẹp.
Từ khi gặp cậu hắn mới biết bản thân mình lại cao thượng, cao thượng đến mức nhìn ngắm một người từ xa cũng đủ làm hắn thỏa mãn.
Phương Lâm quay mặt về phía cửa nhìn thấy hắn liền bày ra thái độ muốn đuổi người.
"Dậy rồi sao? Ăn sáng đi rồi về!"
Nolan nhìn Phương Lâm cậu vẫn mặc cái áo thun trắng hôm qua, ở bên cổ ẩn ẩn hiện hiện hôn ngân màu đỏ. Không biết là kẻ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-la-em-trai-toi/1021889/chuong-22.html