“Dục khiết, sao con lại tới đây?” Dì Lan lôi kéo Sam Phổ Dục Khiết đi tới bên tường nhỏ giọng mà nói: “Con đi nhanh đi! Tuyết Ngạn bây giờ nếu mà nhìn thấy con, khẳng định lại sẽ giận dữ.”
Sam Phổ Dục Khiết hất tay Dì Lan ra. “Dì Lan, thật xin lỗi, con có chuyện rất quan trọng muốn đích thân nói với Tuyết Ngạn.”
Cô muốn lên lầu thì lại bị Dì Lan ngăn cản.
“Dì Lan, lần này vô luận như thế nào con cũng phải gặp được Tuyết Ngạn.” Sam Phổ Dục Khiết đẩy Dì Lan ra, trực tiếp đi tới phòng của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
“Cao Kiều Tuyết Ngạn, anh rốt cuộc có phải là người hay không a!” Sam Phổ Dục Khiết ba bước thành hai bước mà chạy đến trước mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn, kéo lấy cổ áo anh. “Tại sao anh phải nói những lời đó tổn thương Xảo Dung?”
“Sam Phổ Dục Khiết, hôm nay là cô tới diệu võ dương oai, hay là mèo khóc chuột giả từ bi.” Cao Kiều Tuyết Ngạn nổi giận đùng đùng mà nhìn chằm chằm Sam Phổ Dục Khiết.
“Tôi tới hỏi anh rốt cuộc có cứu Xảo Dung hay không!”
“Tôi có cứu cô ấy hay không mắc mớ gì tới cô, cô không phải là hy vọng chia rẽ chúng tôi sao?” Cao Kiều Tuyết Ngạn cố ý sờ sờ khuôn mặt non mịn của Sam Phổ Dục Khiết, “Cô không phải muốn gả cho tôi sao? Làm sao, xấu hổ a?”
“Cao Kiều Tuyết Ngạn, anh...” Sam Phổ Dục Khiết không thể nhịn được nữa, cho Cao Kiều Tuyết Ngạn một bạt tai.
“Cô...”
“Tôi thật là mắt bị mù! Sớm biết anh là người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-giao-dich/78299/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.