“Xảo Dung, con rốt cục trở lại, dì nhớ con muốn chết!” Dì Lan vui mừng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung.
“Con cũng vậy.”
“Dung nhi, trong khoảng thời gian em không có ở đây, lỗ tai của anh cũng sắp bị Dì Lan niệm bịt kín rồi.” Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như đứa bé nhìn Ngôn Xảo Dung tố khổ.
“Ai bảo nó làm con giận bỏ đi. Xảo Dung, đồng ý với Dì Lan về sau sẽ không rời cái nhà này, được không?” Dì Lan dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi kia xin Ngôn Xảo Dung.
“Con sẽ không rời khỏi mọi người nữa.”
Dì Lan vui vẻ mà lôi kéo Ngôn Xảo Dung đi tới bàn ăn trước, “Những món ăn này tất cả đều là những món con thích ăn nhất.”
“Ngày hôm qua Dì Lan nhận được điện thoại của anh, biết em sẽ về, sáng sớm liền đến siêu thị, vì em chuẩn bị những món ăn em thích ăn.”
“Dì Lan, cám ơn dì!” Ngôn Xảo Dung không biết cảm tạ Dì Lan như thế nào mới phải.
“Đứa ngốc!"” Dì Lan thương yêu mà xoa mặt Ngôn Xảo Dung.
“Mấy ngày nay để cho con chịu khổ!” Nhớ tới đoạn cuộc sống Ngôn Xảo Dung bị khi dễ kia, nước mắt của Dì Lan liền không kìm được mà chảy xuống.
“Các người đừng khóc nữa, nếu không con cũng sẽ khóc theo đó.”
“Chúng ta mau ăn cơm, món ăn sắp nguội rồi!”
“Dì Lan, bọn con quyết định cuối năm kết hôn.” Cao Kiều Tuyết Ngạn vui mừng mà nói.
“Thật sao?” Dì Lan vui mừng mà nhìn Ngôn Xảo Dung.
Ngôn Xảo Dung đỏ bừng mặt khẽ gật đầu một cái.
“Thật tốt quá.”
“Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-giao-dich/78298/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.