Một chút lâu, hắn lại dáo dác rướn cổ dài xem động tĩnh trong phòng.
Vừa thấy, Bình Thụ Bạch có một chút kinh ngạc, bởi vì Trình Thành Ngữ vẫn còn nấu ăn trong bếp !
Có lầm hay không a? Hiện tại là mấy giờ rồi mà hắn còn nấu?!
Bình Thụ Bạch nhìn thời gian , đồng hồ báo thức trên tường chỉ mười một giờ mười lăm phút.
“Cậu nấu thức ăn tối sao?” Bình Thụ Bạch đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trình Thành Ngữ đang cằm cái muôi cố gắng phút chốc quay người lại, nhìn Bình Thụ Bạch liếc mắt một cái, thật không vui nói: “Anh đói bụng phải không? Em sẽ nấu xong rất nhanh,rất nhanh thôi.” Hắn vội vàng lau mồ hôi trên trán,sau đó quay đầu tiếp tục xào món ăn.
Nhìn thấy Trình Thành Ngữ cố chấp nhất định muốn nấu cơm cho hắn ăn,Bình Thụ Bạch nhất thời mềm lòng. Hắn phát hiện hắn thật không có cách làm như không thấy cố gắng của Trình Thành Ngữ, hắn thậm chí không thể đứng nhìn Trình Thành Ngữ sứt đầu mẻ trán lại...... mà không để ý đến hắn!
Vì thế, Bình Thụ Bạch tự động tiến vào phòng bếp.
“Anh nấu cho.” Bình Thụ Bạch một phen đoạt lấy cái muôi trong tay Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ vừa nghe học trưởng đòi nấu cơm cho hắn ăn, miệng cười đến không thể hợp lại.
“Một lần thôi, lần sau không được viện cớ này nửa.” Bình Thụ Bạch không muốn để cho Trình Thành Ngữ được voi đòi tiên, mỗi ngày, mỗi bửa đều muốn hắn nấu cho cậu ta ăn.
Muốn làm rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-de-de/2694088/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.