Khi Tạ Khương Qua đẩy cửa bước vào nhà, Thẩm Họa đang lau mặt cho mẹ cậu. Cậu không nhận lấy khăn từ cô như mọi khi để lau tiếp mà chỉ đứng bên cạnh, một lúc sau thì đi vào phòng mình.
Lúc này, dường như mẹ Tạ điềm đạm bình tĩnh hơn mọi khi. Thẩm Họa lau xong mặt cho bà thì dẫn vào phòng, chờ bà ngủ rồi cô mới ra ngoài, sau đó sang phòng của Tạ Khương Qua.
Vừa vén tấm rèm vải1lên, Thẩm Họa liền trông thấy Tạ Khương Qua đang ngẩn ngơ nhìn chiếc giường gỗ. Cô đi đến huých vào vai cậu, trêu đùa: “Sao vậy, lẽ nào tối qua nàng tiên cá dưới sông MeKong đến tá túc ở nhà Tiểu Tạ à?”
“Đúng là từng có nàng tiên cá đến đây…” Ánh mắt Tạ Khương Qua đờ đẫn vô hồn, miệng lẩm bẩm: “Chỉ là cô ấy đã bơi về cung điện của mình rồi, đi mất rồi…”
Khoan đã! Từ khi nào mà Tiểu8Tạ lại chịu nói đùa với cô vậy hả? Thẩm Họa bối rối xoay người cậu về phía mình để cậu đừng nhìn chiếc giường gỗ kia nữa.
Cô nắm vai Tạ Khương Qua, nhìn chăm chăm mặt cậu: “Khương Qua, Tạ Khương Qua, tối nay anh hơi lạ đấy. À, phải nói là cực kỳ lạ mới đúng.”
Tạ Khương Qua nhếch môi, gỡ tay Thẩm Họa ra rồi gõ trán cô rõ mạnh như đang tức giận: “Thẩm Họa, anh chẳng có gì lạ cả, chỉ2là không thoải mái, giờ anh muốn nghỉ ngơi!”
Ý của Tạ Khương Qua rất rõ ràng, Thẩm Họa đành phải chậm chạp dời bước. Đi đến cửa phòng, cô quay đầu lại, cậu vẫn vô cảm nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-dang-cap-the-gioi/592081/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.