Đúng vậy, Tô Vũ đã bị Tạ Khương Qua đẩy ngã xuống đường trước ánh mắt như đang xem trò hay của bao người vây quanh.
Đây là khu vực nghèo khó nhất Bangkok, nơi cô đang đứng là nơi chợ phiên dơ bẩn. Dưới mặt đất toàn là rác rưởi và vỏ trái cây thối nát đầy ruồi nhặng bu vào, bị người qua kẻ lại tiện tay vứt xuống.
Song cô không có thời gian ghét bỏ những1thứ ấy. Co cứ thờ thẫn nhìn Tạ Khương Qua và Thẩm Họa đứng cạnh nhau và đưa mắt nhìn xuống mình như kẻ bề trên.
Tô Vũ rời mắt khỏi Tạ Khương Qua, quan sát người đứng cạnh cậu. Thẩm Họa cũng đang nhìn cô với ánh mắt thản nhiên.
Thế rồi cô quay đi, lại đưa mắt nhìn sang cậu: “Tạ Khương Qua, suýt nữa chiếc xe máy kia đâm vào tôi đấy!”
Tạ Khương Qua phớt lờ câu8nói của cô, cúi người xuống, nhưng cậu không kéo Tô Vũ dậy mà ôm lấy người mẹ đang ngồi bệt dưới đất.
Bà vùi đầu vào lồng ngực cậu. Tạ Khương Qua khẽ vỗ lưng mẹ an ủi, đồng thời nói với cô: “Cũng có thể chiếc xe máy kia sẽ đâm vào mẹ tôi.”
Giọng nói lãnh đạm khác hẳn Tạ Khương Qua những ngày trước.
Cũng phải, Tô Vũ gật đầu, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất.2Động tác của cô quá mau nên người cô lảo đảo, suýt nữa thì va phải gã đàn ông có hàm răng ố vàng, may mà có một đôi tay kịp thời kéo cô lại.
Hóa ra Thẩm Họa đã giữ lấy cô. Cô ta đỡ Tô Vũ, thân thiện giải thích: “Khương Qua đã tìm dì suốt mấy tiếng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-dang-cap-the-gioi/592080/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.