Nắm tay Tô Vũ đặt trên nơi nhạy cảm đó dần dần buông lỏng. Dưới ánh nhìn của Tạ Khương Qua, cô nhắm mắt lại, để mặc ngón tay mình chạm vào nó. Song chỉ vừa mới tiếp xúc, thứ cô nắm lại giần giật liên hồi1làm cô sợ hãi muốn rút phắt tay lại. 
Ý niệm vừa nảy sinh đã bị tiếng thở dồn dập của Tạ Khương Qua cắt đứt. Cậu nói mình rất khó chịu, cậu như sắp nổi tung rồi. 
Qua sách báo phim ảnh và những lời kể không hề8kiêng kị của đám bạn, Tô Vũ biết phải làm gì để xử lý chuyện này. Cô từng nghĩ mình sẽ không bao giờ làm chuyện như thế, vừa nghe đến thôi đã thấy ghê tởm rồi. Vậy mà hôm nay cô lại đi ngược với suy2nghĩ của bản thân. 
Tay cô co lại như dò xét rồi nắm thật chặt vật đó, tiếp theo thử di chuyển lên xuống. Vừa nhúc nhích, thân thế Tạ Khương Qua tựa trên người cô liền run rẩy kịch liệt như mắc bệnh nặng. Cơ thể Tô4Vũ cũng run theo động tác của tay mình, lùm vạn tuế che chắn cho họ cũng lay động theo làm phát ra âm thanh khe khẽ. 
Nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay càng lúc càng nóng như thể thiếu đốt cả bàn tay khiến Tô Vũ xấu hổ. Sao thời khắc mà trong sách nhắc đến còn chưa tới vậy? Cứ cử động tay thế này sắp rút cạn sức lực của cô rồi. Hay là cậu không ra được? 
Tô Vũ cất tiếng lí nhí như muỗi kêu: “Khương... Khương Qua... Sao...” Muốn hỏi cũng chẳng dễ dàng, cô tưởng chừng như mình sắp khóc đến nơi. Có lẽ Bồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-dang-cap-the-gioi/592072/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.