Tôi ở trong bếp tạo tiếng động lạch cạch cùng với tiếng ngâm nga, cuối tuần khá tốt. Sau khi xào một vài món ăn kèm, bỏ bắp vào trong nồi canh sườn. Lau tay lên eo, tôi bước ra phòng khách, thấy Phoebe đang yên lặng nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tôi không đành lòng đi làm phiền cô ấy nên tôi đứng sang một bên, khi cô ấy nhắm mắt lại, cả người lại nhu hoà, không còn hơi thở lạnh lùng.
Có vẻ như cô ấy rất mệt, ngay cả khi tôi lấy chiếc chăn nhung san hô đắp lên người cô ấy, cũng không làm cô ấy giật mình hay có phản ứng gì. Dù có quyền lực đến đâu trên thương trường, chung quy lại cũng là một người phụ nữ mong manh. Tôi nghĩ với tôi cũng không ngoại lệ, trước mặt mọi người cô ấy cũng đều lạnh lùng như thế.
Coi như là đang an ủi bản thân, tôi nhẹ nhàng tắt đèn trong phòng khách.
Bước vào phòng tắm, tôi rửa mặt bằng nước lạnh. Gần đây, đầu óc tôi rất hoang mang, không phải là Mộ Tịch Nhiên phản bội thì chính là người phụ nữ lạnh như băng ngàn năm Phoebe. Tôi bước ra ban công, ngồi dựa vào chiếc ghế, âm thanh có chút kẽo kẹt, châm một điếu thuốc, hít mấy hơi phả ra làn khói trắng.
Cuộc sống của một người đã khiến tôi quen với việc thu mình, tôi cảm thấy tình hình lúc này thật bất thường. Tôi nhìn bầu trời đêm đen và quyết định bình tĩnh lại, sắp xếp các suy nghĩ của mình theo thứ tự, bắt đầu từ thời điểm tôi kết nối với Phoebe.
Nghĩ nghĩ một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi/501447/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.