Cuối cùng, chúng tôi không đấu lại rượu, ngã trên bàn. Tôi mơ mơ màng màng cười.
"Soso à, lần này Đại Tráng về, cậu hãy ở bên cậu ta đi. Lại chần chừ không quyết định, sợ chân ái cũng chạy mất. Cái chân ái này rất khó gặp được."
Tôi không thể nhớ mình đã về giường bằng cách nào. Cũng không biết Soso đi lúc nào, chỉ có tấm danh thiếp kia lẳng lặng nằm trên bàn.
Sau khi tôi cầm danh thiếp lên và đọc lại cẩn thận, tôi cảm thấy như cuộc đời mình đã thực sự thay đổi. Tôi lấy điện thoại ra, nhưng nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, khi tên của Phoebe xuất hiện trước mặt tôi, tim tôi như lỡ một nhịp. Thời gian biểu hiện là tối hôm qua, tôi có chút ngạc nhiên.
Tôi định gọi điện thoại để hỏi có chuyện gì, lại đột nhiên ý thức hôm nay là thứ hai, "Từ thứ hai đến thứ sáu, tốt nhất chúng ta không cần liên lạc với nhau." Lời nói hờ hửng của Phoebe cứ văng vẳng bên tai tôi, nên tôi chọn nhắn tin để hỏi thăm.
[Có chuyện gì vậy?]
Nhưng mà khi nhìn thấy màn hình điện thoại tắt đi, đã hết pin. Vì bị cồn quấy phá, đầu tôi đau muốn nứt ra. Tôi cuộn mình trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc, thuận tay cầm lấy quyển tiểu thuyết trên bàn.
Đọc kiểu gì cũng không đọc vào trong đầu, cho nên tôi ném cuốn tiểu thuyết sang một bên. Tôi bật TV lên và thấy một tin tức, có lẽ là tin tức về việc khai trương một khách sạn 5 sao mới xây ở khu vực trung tâm thành phố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi/501446/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.