Bản thân khi yêu lại không thừa nhận, thích ngược đối phương... cho dù có nói nhưng chỉ nói như có như không dù Ken có biết cũng không dám hỏi lại.
Yêu, thì phải nói, không nói thì biết bao giờ mới có thể nói?
Thứ tình cảm đau đớn và hạnh phúc nhất chính là yêu nhưng đừng bao để bản thân hối hận... vì có hối hận thì mọi thứ đã quá muộn màn.
Hứa Doãn Hạ biết, ngoài mặt Cố Hoài Nam luôn tỏ ra không sao, nhưng cô rất rõ cái cảm giác đau đớn đó... như Hoắc Tư Danh lúc trước anh khóc... khóc nức nở như một đứa con nít...
Nhiều người hay nói với cô... cô là người đầu tiên làm Hoắc Tư Danh có thể khóc nhiều như vậy.
Huống chi là Cố Hoài Nam, anh chưa từng nói thẳng với Ken " Yêu Anh " càng chưa từng nói rõ cho Ken nghe cảm giác của bản thân anh đang nghĩ gì.
Những thứ đã mất... có hối hận cũng chả kịp nữa.
Hà Doãn Hoa nghe đến " Anh Hai " mày bà nhíu chặt nói.
" Chắc nó đang bận đua xe đâu đó. "
Lúc trước bà thật sự đã không cho nó đua xe, nhưng nhìn con nó đam mê bà lại không đành lòng phá vỡ ước mơ của nó, chính là...
Hiện tại, nghe đến báo chí nói giải đua xe các nước khu vực BER, làm bà lo lắng do dù ngày nào cũng nghe tên " Cố Hoài Nam nhất... " nhưng bà không vui nổi.
Nổi đau đó, nó làm sao mà quên cho được.
Hứa Doãn Hạ biết Hà Doãn Hoa lo lắng, đặt ly sữa xuống bàn, đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744015/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.