Người ông sắp xếp trong nhà đó có nói, cô cháu gái đang mang thai, tốt lắm... chắc Cố Minh Dương đang vui sướng hơn bất kỳ ai nhĩ khi biết bản thân sắp làm ông ngoại, nhưng tiếc thai... hiện tại vui sướng bao nhiêu thì ông ta phải đau đớn bấy nhiêu so với trước kia, ông sẽ khiến ông ta đau đớn gắp trăm ngàn lần.
- ---
Cố Gia.
Hứa Doãn Hạ vừa xuống đến phòng khách, là Hà Doãn Hoa liền nhanh chóng đến dìu cô.
Hà Doãn Hoa nhìn mặt mày vui vẻ của Hứa Doãn Hạ khác với mọi ngày không khỏi bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười giòn tan của mẹ, Hứa Doãn Hạ không khỏi ngẩng người nhìn Hà Doãn Hoa, Hà Doãn Hoa bị Hứa Doãn Hạ nhìn " khụ " một cái nói.
" Thật đúng là không biết làm sao, chính là nhìn con tinh thần tươi vui hẳn ra nhỉ? "
Hứa Doãn Hạ đỏ mặt bĩu môi khẽ nói.
" Làm gì có... " dừng một chút, nghĩ nghĩ Hứa Doãn Hạ vẫn nói.
" Lúc sáng tầm 3 giờ, Hoắc Tư Danh có gọi cho con. " nói xong môi cô khẽ câu lên vui vẻ.
Hà Doãn Hoa nhìn Hứa Doãn Hạ như vậy trong lòng không khỏi yên tâm nhiều hơn, chứ từ lúc Hoắc Tư Danh rời đi từ sáng đến tối, ngoài việc duy trì ăn uống và ngủ ra thì dường như bà không thấy cô cười tươi như vậy.
Đúng là con gái a... sớm muộn gì cũng phải xa cha xa mẹ.
" Con có muốn ăn gì không? "
Hứa Doãn Hạ lắc đầu một cái, nhem nhem miệng lại nói.
" Con muốn uống sữa...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/744014/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.