Trong màn đêm thanh tịnh, tiếng la hét sợ hãi của Hứa Doãn Hạ vang khắp căn phòng.
Lúc này Hoắc Tư Danh vẫn đang dưới phòng bếp nấu ít cháo cho Hứa Doãn Hạ, thì nghe tiếng gọi đầy sợ hãi của Hứa Doãn Hạ, vội vàng tắt bếp đi nhanh lên phòng ngủ.
Đập vào mắt anh là Hứa Doãn Hạ toàn thân đầy mồ hôi, gương mặt méo mó thống khổ, Hoắc Tư Danh vội vàng đi đến bên cạnh Hứa Doãn Hạ ôm chặt cô vào lòng gọi.
" Vợ... Vợ tỉnh dậy em... "
Hứa Doãn Hạ vẫn mê man không tỉnh, miệng lại không ngừng gọi.
" Tư Danh... Tư Danh... "
Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày, vội vàng ôm chặt cô, áp sát bên tai cô gọi.
" Vợ... tỉnh đi em... "
Hôn nhẹ lên má cô, lại gọi.
" Tỉnh đi vợ... Anh ở đây... "
Dường như nghe thấy giọng Hoắc Tư Danh, Hứa Doãn Hạ lại gọi.
" Tư Danh... Tư Danh... "
" Ơi... Anh đây vợ... "
Cũng không biết là Hoắc Tư Danh gọi Hứa Doãn Hạ bao lâu, thì hai mắt cô ngập nước to tròn nhìn chằm chằm anh.
Đôi tay nhỏ bé, khí lực yếu khẽ đưa lên chạm vào mặt anh, hai mắt mở to ra rồi sau đó lại nức nở khóc thành tiếng...
" Là mơ... thì ra chỉ là mơ... thật may... may mắn... " Giọng khóc nghẹn ngào lẩm bẩm, Hoắc Tư Danh nhíu mày khi không nghe được gì nhưng vẫn ôm chặt cô vỗ về.
" Tư Danh... " Mãi một lúc lâu Hứa Doãn Hạ bình tĩnh nhìn thẳng vào Hoắc Tư Danh gọi.
" Anh đây. " Hoắc Tư Danh bàn tay to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743774/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.