Hứa Doãn Hạ hai mắt đỏ ửng không ngừng lắc đầu la lên.
" Tư Danh... Tư Danh... chân... cái chân em còn chưa lành mà... "
" Anh sẽ nhẹ nhàng. " Hoắc Tư Danh làm ngơ lời nói của Hứa Doãn Hạ, môi khẽ câu lên đi thẳng lên phòng ngủ.
Vừa vào tới phòng ngủ, Hứa Doãn Hạ run lẩy bẩy... Hoắc Tư Danh đây là làm sao? Không phải lúc nãy còn đang rất đau buồn khổ sở sao? Sao bây giờ lại... lại t*ng trùng thượng não thế này chứ... cô chạy không được mà dù bây giờ có chạy được cũng... chết tiệt biết trước đã không nói lắm lời như thế đâu.
Hoắc Tư Danh từ trên cao cuối xuống nhìn Hứa Doãn Hạ, môi anh khẽ câu lên nham hiểm nhẹ giọng nói.
" Vợ đang nghĩ gì đấy? " Anh vốn định trêu chọc cô một chút thôi, nhưng là nhìn Hứa Doãn Hạ bị dọa đến như vậy cũng vui a. Cứ làm thật đi... có gì thì tính sao.
" Tư Danh, để bữa khác có được không? " Hứa Doãn Hạ chớp chớp mắt nhìn Hoắc Tư Danh cầu xin.
" Bữa nay luôn đi vợ... cho nó chắc ăn nha... làm gì cũng phải nhanh... càng nhanh thì chất lượng càng hiệu quả đúng không vợ. " dứt câu lại chớp chớp mắt nhìn Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ nhìn như không nhìn khẽ mắng.
" Lão lưu manh a. "
Hoắc Tư Danh cúi xuống hôn nhẹ lên cổ Hứa Doãn Hạ, mút nhè nhẹ lưu lại không ít dấu hôn trên đó, quay lại khẽ áp sát vào tai Hứa Doãn Hạ, thổi khí vào "PHÙ " lại nói...
" Anh chỉ lưu manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743771/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.