" CÂM MIỆNG! " Hà Doãn Hoa ánh mắt hung ác sắc bén nhìn chằm chằm Phan Gia Hân
Đó giờ bà thề với trời chưa từng đánh chưa từng mắng Phan Gia Hân một câu nào, đối với người anh trai cùng cha khác mẹ này bà không thẹn với người cha quá cố của bà là đối xử với anh ta còn thiên vị hơn anh cả của bà! Bà chưa từng cũng chưa hề làm chuyện trái lương tâm hay bất cứ việc ác gì! Nhưng tại sao những người xung quanh bà, người mà bà luôn tin tưởng và nghĩ họ tốt toàn là giả tạo không vậy?
Rốt cuộc bà làm gì sai? Hay là do bà quá hiền lành nên ai cũng muốn ức hiếp bà?
Phan Gia Hân bị Hà Doãn Hoa quát, miệng không tự chủ câm nín không dám hó hé một tiếng nào, từ bé tới bây giờ cô chưa từng bị Hà Doãn Hoa la mắng, cô có làm sai cũng chỉ nhỏ nhẹ khuyên nhủ cô Cũng vì thế lúc nào Phan Gia Hân cũng giả vờ làm một đứa trẻ ngoan để được lòng Hà Doãn Hoa Nhưng hôm nay Hà Doãn Hoa lại quát cô
Phan Gia Hân run rẩy hai mắt ửng đỏ mấp máy môi
" Cô "
Phan Trấn Khắc thì trong lòng lộp bộp, chưa lo lắng xong lại nghe thanh âm rét lạnh của Hà Doãn Hoa
" Hay cho nhà họ Phan các người! " Hà Doãn Hoa nhìn chằm chằm Phan Trấn Khắc, không còn gọi anh hai như mọi khi mà gọi là các người! Cũng đủ hiểu Hà Doãn Hoa đã thật sự giận!
" Anh dạy con gái mình thật tốt! Mới hai mươi mấy tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743672/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.