Cánh cổng sắt cao lớn từ từ mở ra, một chiếc RollsRoyce xám bạc ngạo nghễ đi vào nơi tọa lạc của một căn biệt thự cao cấp, theo sau là chiếc Mercedes màu đen. Trương quản gia nghe thấy tiếng xe ô tô vang lên từ xa, theo kinh nghiệm, ông đoán được là cậu chủ đã về, vội vàng ra nghênh đón. Khi chiếc xe dừng lại, ông nhanh chóng đi tới mở cửa xe rồi lui sang một bên, cúi đầu: “Cậu chủ đã về.” “Ừ.” Phạm Anh Kiệt nghiêng mình bước xuống xe. Chiếc quần âu phẳng phiu ôm lấy đôi chân thon dài, vì hạ xuống từ trên xe mà ống quần hơi kéo cao lên lộ ra cổ chân màu nâu nhạt. Hằn cầm theo cặp da đưa cho quản gia, gương mặt tuấn tú có vài phần lạnh nhạt. Lúc chiếc xe đỗ lại, Đào Thu Hạnh liền giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ hồ do ngái ngủ lập tức khôi phục vẻ tỉnh táo. Phát hiện mình còn nằm trên xe, cô vội vã bật dậy, xấu hổ vỗ vỗ đầu. Thầm mằng bản thân sao có thể vô tư ngủ trên xe được chứ? Thấy Phạm Anh Kiệt đã rời khỏi xe, cô cũng theo đó mà bước xuống. Vừa đặt chân xuống đất, cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi không gian nơi đây. Cô đang đứng trong một khuôn viên vô cùng rộng lớn, khu vườn xanh tốt với những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng. Trước mặt cô là một căn biệt thự màu trắng to đẹp như những lâu đài trong truyện cổ tích. Kiến trúc xa hoa, độc đáo mang hơi thở Tây phương nhưng lại không kém phần tinh tế. Dưới ánh đèn rực sáng, nó càng lộ ra vẻ đẹp tráng lệ, nguy nga. Đào Thu Hạnh cứ ngơ ngẩn ngắm nghía, chỉ khi nghe thấy tiếng ho nhẹ nhắc nhở của Trương quản gia bên cạnh cô mới giật mình tỉnh ra. Phát hiện mình có chút thất thế, cô vội vàng thu lại bộ dáng nhà quê của mình. Trương quản gia khi nhìn thấy mặt cô, không giấu nổi vẻ kinh ngạc, ông ngẩng đầu nhìn Phạm Anh Kiệt rồi lại liếc nhìn cô, do dự hỏi: “Cậu chủ, đây là?” “Đây là hầu gái mới của tôi. Lát nữa ông đưa cô ấy đi tắm rửa thay đồ, dạy bảo các quy tắc trong nhà cho cô ấy” Phạm Anh Kiệt nói. “Vâng, thưa cậu chủ.” Ông lễ độ nói. Khi Phạm Anh Kiệt tiến vào nhà, những người hầu nam ở hai bên cúi rạp người, cung kính nói: “Chào cậu chủ Đào Thu Hạnh trố mắt nhìn cảnh tượng y hệt trong phim thần tượng Đài Loan hiện ra ngay trước mắt mình, lon ton theo bước Phạm Anh Kiệt vào trong. Chỉ khi Phạm Anh Kiệt vào nhà, những người hầu mới dám ngẩng mặt lên rồi đi làm những công việc khác. Từ bên ngoài vào đại sảnh xa hoa rộng rãi, hai mắt Đào Thu Hạnh mở to hết cỡ, suýt thì thốt lên một tiếng “Wow”. Bên trong tòa nhà, nội thất trưng bày đều vô cùng sang trọng, bắt mắt, kết hợp cả phong cách cổ điển và hiện đại. Giữa trần nhà có treo một chiếc đèn chùm pha lê tuyệt đẹp. Sàn nhà được lát đá cẩm thạch bóng loáng, những cột đá hoa cương xếp thành hai hàng tạo thành một lối đi hoành tráng để vào cung điện. Phạm Anh Kiệt lên phòng thay đồ, sai Trương quản gia tự mình chăm lo cho Đào Thu Hạnh. Trương quản gia kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cậu chủ, còn mình dẫn Đào Thu Hạnh đến nơi ở của người hầu. Ông nhìn cô gái giống hệt bạn gái cũ của cậu chủ, không biết nên mở lời thế nào. “Chào bác, cháu là Đào Thu Hạnh. Cháu mới đến đây, mong bác chỉ bảo nhiều hơn ạ! Đào Thu Hạnh cúi người, lễ phép nói. Trương quản gia mỉm cười gật đầu, trong mắt toát lên vẻ từ ái: “Hạnh đúng không? Gọi bác là bác Trương nhé. Giờ bác sẽ sắp chỗ ở cho cháu. Ông dắt Đào Thu Hạnh đến một căn phòng ngủ nhỏ, trong phòng có một chiếc giường, một cái bàn nhỏ và một tủ quần áo: “Đây sẽ là nơi ở của cháu. Vì trong nhà toàn người hầu nam nên không thể cho cháu ở chung với họ được. Đào Thu Hạnh gật đầu, căn phòng này so với nhà cũ của cô tốt hơn nhiều lắm. Nhưng nghe ông nói ở đây chỉ toàn người làm nam, cô hơi ngạc nhiên hỏi: “Ở đây, không có ai là nữ a?” “Không có. Cháu là người hầu nữ duy nhất ở đây. Trương quản gia lắc đầu nói: “Cậu chủ xưa nay không thích có phụ nữ trong nhà. Những hầu gái trước đây đều bị đuổi đi hết. Đào Thu Hạnh ngẩn người, nếu Phạm Anh Kiệt không thích phụ nữ ở trong nhà mình, sao lại đề nghị cô làm hầu gái cho hắn? Thật là khó hiểu. “Cháu ngồi đây một lát, ta sẽ đi lấy quần áo cho cháu. Trương quản gia dặn dò cô, sau đó liền rời đi. Lát sau ông quay lại, trên tay cầm theo một bộ quần áo, khăn lông và một đôi giày đưa cho Đào Thu Hạnh: “Cháu cầm lấy, đi tới cuối hành lang có nhà tắm, cháu vào trong đó tắm rửa thay đồ cho sạch sẽ. Thật may là trước kia ông còn để lại mấy bộ quần áo của hầu gái, đóng trong túi nilon ở dưới kho. Nếu không, hôm nay cô chẳng có đồ để mặc. Nhìn sơ qua dáng người cô, ông đã cố chọn ra bộ nhỏ nhất để mang tới. “Vâng. Cháu cảm ơn bác.” Đào Thu Hạnh vươn hai tay cầm lấy, cười nói. “Cháu đã ăn gì chưa?” Trương quản gia ân cần hỏi. Đào Thu Hạnh lắc đầu: "Chưa ạ.” Bụng của cô cũng rất phối hợp, bắt đầu kêu réo kháng nghị. “Vậy thì tắm xong, đi xuống nhà bếp, bác lấy đồ ăn cho cháu nhé. Cháu còn nhỏ, nên chú ý ăn uống đầy đủ. Trương quản gia nhìn cô bé nhu thuận trước mặt mình, cảm giác giống như đứa cháu nhỏ trong nhà của ông. Ánh mắt ông nhìn cô càng trở nên hòa nhã, từ ái. Nhận thấy thái độ quan tâm của Trương quản gia, Đào Thu Hạnh cảm động nói “Vâng” rồi nhanh chóng đi tắm rửa thay đồ. Bước vào phòng tắm xinh đẹp còn rộng hơn cả nhà của cô. Cô đưa mắt đánh giá thiết kế trong đây, âm thầm le lưỡi: “Thật quá xịn xò” Tắm rửa xong xuôi, mặc bộ quần áo Trương quản gia đã chuẩn bị. Vì dáng người thấp bé nên cô mặc có chút rộng, ngay cả giày cũng rộng hơn một cỡ. Cô nhanh trí xé một ít giấy vệ sinh, cuộn chặt lại, nhét vào trong giày cho đỡ tuột chân. Đi tới phòng bếp, Đào Thu Hạnh ngồi ở bàn ăn của người hầu, Trương quản gia cho cô một đĩa cơm với thịt quay và salad. Cô vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng giải quyết bữa tối. Chờ cô dùng cơm xong, Trương quản gia bắt đầu phổ biến quy củ trong nhà cho cô: “Thân là người hầu, chúng ta có nhiệm vụ phải hầu hạ tốt chủ nhân. Cậu chủ là người rất khó chiều, tính tình khá cầu toàn nên cháu làm việc phải rất cẩn thận. Nếu cậu ấy có yêu cầu cháu làm bất cứ việc gì, cháu không được phép từ chối, phải làm ngay. Đừng để cậu ấy tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. “Vâng ạ. Đào Thu Hạnh nhỏ nhẹ đáp. “Trong nhà, không được phép tự ý động đến đồ của cậu chủ, nếu không sẽ bị phạt rất nặng. Hơn nữa, tất cả người hầu trong nhà, không được nhìn thẳng mặt cậu chủ, khi nói chuyện với cậu ấy thì phải cúi đầu. Cháu cũng không được phép gọi thẳng tên cậu ấy mà phải gọi là cậu chủ, rõ không?” Trương quản gia tiếp tục phổ biến thêm. “Cháu rõ a. “Tất cả hình phạt ở đây đều được tính bằng roi. Lỗi nhẹ thì chỉ một, hai roi cảnh cáo, lỗi nặng thì sẽ bị giam vào trong “phòng tối” ở dưới tầng hầm, đánh từ mười roi trở lên, bỏ đói vài ba ngày mới được thả ra. Nếu ai cả gan ăn cắp đồ trong nhà bán ra ngoài, hoặc vào đây với mục đích làm gián điệp, do thám tin tức. Kết cục, chỉ có một chữ chết mà thôi.” Trương quản gia nhấn mạnh. Đào Thu Hạnh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi. Hình phạt cũng thật tàn nhẫn đi, còn có thể bị đánh đến chết, cô nghĩ đến đã thấy rùng mình. Trương quản gia nhìn cô rồi cười trấn an: “Cháu không cần lo lắng quá đầu. Chỉ cần cháu làm đúng công việc của mình, không để cậu chủ tức giận thì cháu sẽ sống rất thoải mái, lương bổng nhận được cũng rất cao. Cậu ấy cũng không phải người hay vô cớ nổi giận, thích ngược đãi người khác. Chỉ là, cháu là hầu gái duy nhất trong nhà, phải biết giữ lấy mình. Xưa nay, ngoài người yêu cũ, cậu chủ không hề gần gũi với bất kì người phụ nữ nào. Những cô hầu gái trước đây luôn tìm cách quyến rũ cậu ấy, kết quả đều bị đánh cho một trận, đuổi ra khỏi nhà. Từ đó, trong nhà không bao giờ có hầu gái nữa, cho đến hôm nay cậu chủ đem cháu về. Bác không hi vọng cháu sẽ phạm phải sai lầm như họ. “Cháu biết rồi ạ.” Đào Thu Hạnh gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Cô cũng không phải loại con gái thích trèo cao, suốt ngày chỉ nghĩ cách leo lên giường ông chủ. “Thực ra, công việc ở đây cũng không có gì vất vả cả, cháu chỉ cần quét dọn phòng ngủ của cậu chủ mỗi ngày và một số chỗ khác là được. Ngày mai, bác sẽ mua cho cháu một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Hôm nay cháu mới tới, chốc nữa cháu nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai 5 giờ dậy bắt đầu làm việc. “Vâng.” Đào Thu Hạnh lễ phép đáp. Trương quản gia dẫn cô đi một vòng quanh biệt thự, giới thiệu từng người với cô để làm quen. Trong biệt thự vốn toàn mấy người đàn ông với nhau, tự dưng xuất hiện một cô gái, ai nấy đều rất hào hứng, tranh thủ gây ấn tượng với cô. Trương quản gia lườm đám con trai bộ dáng như sói rình mồi với Đào Thu Hạnh, cảnh cáo bọn họ không được trêu đùa quá phận với cô. Cho cô làm quen mọi người xong, ông dẫn cô quay về phòng ngủ, trước khi đi, ông đưa cô mấy tuýp thuốc để bôi lên vết thương ở tay. Đào Thu Hạnh nhận lấy, cúi đầu cảm ơn ông. Trương quản gia xoa đầu cô như đứa trẻ: “Cháu mau bôi thuốc vào rồi ngủ sớm đi. Sáng mai mà dậy muộn bác sẽ phạt đấy. Phạm Anh Kiệt sau khi thay đồ, dùng bữa xong liền đi tới thư phòng, lấy tờ khế ước bản thân của Đào Thu Hạnh ra ngắm nghĩa. Hắn thả tờ giấy lên bàn, rút một điều xì gà Cuba, châm lửa, hút lấy một hơi. Thư phòng không có ảnh đèn, một mảnh tối, chỉ có chút ánh lửa hồng cháy của điều thuốc trên tay hắn. Phạm Anh Kiệt ngồi trong bóng tối hút thuốc, toát lên vẻ lạnh lẽo, cô độc. Cả người hắn chìm vào những suy nghĩ miên man. “Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên làm hắn bừng tỉnh. “Vào đi.” Phạm Anh Kiệt điều chỉnh lại cảm xúc, dụi đầu thuốc vào gạt tàn trên bàn cho tắt lửa. Đỗ Duy Hưng mở cửa tiến vào, mang một xấp tài liệu đặt lên bàn cho hắn rồi cung kính đứng sang một bên. Phạm Anh Kiệt hờ hững nhìn đám văn kiện chất cao như núi, xem ra hẳn phải thức cả đêm để giải quyết xong. “Cô gái lúc nãy... Đỗ Duy Hưng đưa mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Phạm Anh Kiệt, lên tiếng phá vỡ không khí trầm lặng. “Cậu đi điều tra mọi việc liên quan đến cô ấy cho tôi” Hắn điềm nhiên ra lệnh: “Ngày mai cho tôi câu trả lời. Đỗ Duy Hưng nét mặt thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh che dấu xuống, gật đầu đáp “Vâng”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]