Phạm Anh Kiệt thong thả bước đến cạnh lão, cúi xuống giật lấy tờ khế ước bản thân của Đào Thu Hạnh ra xem rồi nhét lại vào túi quần mình. “Trả lại cho tao." Lão Hoàng cựa quậy vùng ra, gầm lên một tiếng: “Thả tạo ra, lũ khốn kiếp này.”
Ngay sau đó, lão bị Đỗ Duy Hưng đạp cho một cước nằm rạp dưới đất, không ngóc nổi đầu dậy. Phạm Anh Kiệt nhấc chân, giảm mạnh lên mặt lão Hoàng ghì xuống đất, châm chọc nói: “Lão già, vừa rồi mày mạnh miệng lắm mà? Mau nói tiếp tao nghe xem nào?”
Lão ta đau đớn giãy giụa, trong mắt tràn đầy phần hẫn, miệng trào máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng mày cậy đông người mới bắt nạt được tạo. Hừ, đợi khi tạo về nhà, đám đàn em của tạo sẽ cho mày biết tay. Không ngại nói cho mày biết, Lâm đại ca ở khu phố Tây chính là con trai tao. Khôn hồn thì mau thả tạo ra, rồi ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao. May ra tao tha chết cho."
Phạm Anh Kiệt nghe thấy cái tên quen thuộc, trong lòng không hề có chút sợ hãi. Hắn cười lạnh, bố của kẻ thù, lại càng đáng đánh. Hắn nghiến mạnh mũi giày, nhấc chân, đạp một phát thật mạnh vào mặt lão làm lão hộc máu, phun ra hai cái răng. “Mày thích thì cứ về nói với con trai mày. Tao chỉ sợ nó không có gan đến. Mà có đến cũng không còn mạng để về. Nhớ kỹ, tên của tạo là Phạm Anh Kiệt.
Nói xong, hắn xoay người nhìn Đào Thu Hạnh. Trong sự ngơ ngác của mọi người, hắn cúi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai-the-than-hay-chinh-that/1682481/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.