Không chỉ gần đây người mẫu tiên sinh mệt mỏi,mà cả tôi cũng muốn mệt chết đi được, gần năm mới rồi nên lượng công việc lúc nào cũng nhiều vô số, cả công ty lại đang chờ được phát lương, nói thật tôi cũng muốn gấp rút hoàn thành xong công việc rồi tăng lương cho nhân viên sống khả giả một chút,nhưng hết lần này đến lần khác sức khoẻ tôi lại không cho phép.
Bây giờ tôi có cảm giác như đã ngủ rất lâu, rất trầm, cũng rất an ổn.
Lúc tỉnh lại trời cũng đã tối nhem, tôi vội vàng muốn đứng lên xử lý văn kiện.
Người mẫu tiên sinh giữ tôi lại: “Buổi chiều có người họ Hoàng nào đó đến đây lây văn kiện rồi, nói để cho em nghỉ ngơi.”
Là Hoàng Lỗi, bạn của tôi.
Ta thở dài một hơi, lại mê man nằm xuống.
Trong phòng rất ấm, nhưng tôi vẫn theo thói quen nằm vào lòng anh.
Chỉ có với anh ta thì quy tắc tổng tài của tôi đều vô dụng, nếu như ba tôi còn sống, nhất định sẽ tức đến dậm chân.
“Đã đói bụng chưa?” Người mẫu tiên sinh nhẹ giọng hỏi.
“Không đói bụng.” Gần đây tôi ăn uống không được tốt lắm, ăn gì dạ dày cũng không thoải mái,nên cũng không quá đói.
Người mẫu tiên sinh thường xuyên kiêm luôn trọng trách nấu ăn nên cũng rất rõ tình trạng ăn uống của tôi
“Tranh thủ thời gian đi bệnh viện khám thử xem.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi.
Hôm nay anh ta đặc biệt dịu dàng.
Tôi mơ hồ trả lời, rồi lại thiếp đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-toi-co-gi-do-bat-thuong/2480138/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.