Sau khi tôi tan tầm về nhà, người mẫu tiên sinh vẫn chưa về.
Bình thường lúc tôi về thì người mẫu tiên sinh ở đã ở nhà rồi, hơn nữa còn chuẩn bị cơm nước nóng hổi kỹ càng. Hôm nay anh không ở nhà, căn phòng dường như trống vắng hơn nhiều.
Tôi gọi điện thoại cho người mẫu tiên sinh, nhưng lại không liên lạc được.
Tôi rất không vui, gần đây người mẫu tiên sinh cũng rất lười làm việc, trước đây anh không hề không chú ý tới tôi như vậy.
Tuy nhiên điểm tốt khi không có người mẫu tiên sinh ở nhà chính là được ăn mì, còn có thể ăn thêm trứng chần với lạp xưởng nữa, không khác với bữa ăn xa hoa là bao. Nhưng người mẫu tiên sinh vẫn luôn dị nghị với mì, cho rằng nó không đủ dinh dưỡng không đủ khỏe mạnh.
Vừa lúc ăn xong mì, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, tôi nhìn qua mắt mèo, hình như là người đưa thư.
Tôi chưa bao giờ kêu nhận hàng ở nơi này cả, nhưng tôi nghĩ cũng có thể là gửi cho người mẫu tiên sinh gì đó, nên mở cửa ký nhận.
Người nhận: Trần Dục An.
Tôi?
Tôi nhìn bưu kiện mỏng dính trên tay, mơ hồ cảm thấy bên trong hẳn là hình hay đại loại vậy.
Tôi cầm bưu kiện vào trong thư phòng, vừa mở ra nhìn, quả nhiên bên trong có không ít ảnh chụp.
So ra thì mấy tấm hình này trông vậy mà còn rõ hơn mấy tấm hình lúc ở bên nước ngoài hồi trước, đây rõ ràng là tôi với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-toi-co-gi-do-bat-thuong/2480093/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.