Editor: May
Từ Ngang nhìn thấy biểu tình như vậy của Dịch Giản, đáy lòng hơi hơi tê rần theo, tiếp tục nói: “Thiếu tướng, ngài cũng đừng quá bi quan, nếu là thiếu tướng phu nhân thật sự thích ngài, tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện của đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân nhà họ Trác mà không thích ngài.”
Dịch Giản không có nói chuyện.
Cả người hãm sâu ở trong thế giới của chính mình.
Chung quanh là một mảnh tối đen như mực.
Anh không có đi nhìn Từ Ngang, chỉ thản nhiên nhìn ngọn đèn trong phòng ngủ tầng hai, suy nghĩ sâu xa lưu chuyển.
Thật ra, một phần tình yêu, tranh thủ đến nước này, là tận lực.
Cho dù là thật sự mất đi, trừ bỏ khổ sở, nhưng cũng không hối hận.
Lời Từ Ngang nói, anh không phải không nghĩ qua, nếu cô thật sự đã biết, có thể bởi vậy mà không cần anh nữa không.........
Anh cũng rất muốn biết kết quả này, nhưng anh lại phát hiện, anh không có dũng khí đi thăm dò.
Bởi vì anh sợ......... Anh so với bất luận kẻ nào, đều đã đến lúc cuối cùng, chơi không nổi nữa rồi!
Anh liều mạng chơi liều mạng hơn ai khác!
Thiên độc bất ngoạn ái!
Cả đời chỉ cần này một phần tình yêu, cho tới nay đều kiên trì không ngừng, đến lúc cuối cùng, lúc chân chân chính chính lựa chọn lấy hay bỏ, anh lại phát hiện, chính mình, có chút nhụt chí!
Là không đủ tự tin sao?
Vẫn là yêu quá sâu, vẫn đều là chính mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118403/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.