Hà An Viện mới miễn cưỡng ngủ được, lại nghe đến bên tai, có tiếng gió thổi qua, cô nghiêng đầu, lại nhìn thấy cửa sổ không đóng, nhất thời liền lớn tiếng hô một câu:“Tiểu Vân!”
Tiểu Vân hiển nhiên cũng ngủ không ngon, nghe được thanh âm Hà An Viện, lập tức xuất hiện trong phòng, vươn tay, mở đèn lên, sắc mặt có chút tái nhợt:“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Hà An Viện chỉ chỉ cửa sổ:“Đóng cửa sổ!”
Tiểu Vân gật gật đầu, lập tức đi đến trước giường đóng cửa sổ.
Nhưng vừa lúc cô đi tới phía trước cửa sổ, cả người cô cũng không cách nào nhúc nhích, vẻ mặt bởi vì sợ hãi, trở nên nhăn nhó dị thường.
Hà An Viện đợi nửa ngày, cũng không thấy Tiểu Vân đóng cửa sổ, nhịn không được trách cứ nói:“Cô còn ngây ngốc ở đó làm cái gì?”
Sau đó, quay đầu, nhìn Tiểu Vân, phát hiện vẻ mặt Tiểu Vân quỷ dị như vậy, cô lúc này mới xuống giường, khẽ hô lên một câu:“Tiểu Vân? Cô làm sao vậy? Tiểu Vân?”
Tiểu Vân không nói gì, toàn thân đều cứng ngắc đứng tại chỗ, như là bất cứ lúc nào cũng có thể xụi lơ trên mặt đất.
Hà An Viện đi tới bên cạnh Tiểu Vân, theo tầm mắt của cô nhìn qua, cả người nhịn không được hét lên một tiếng.
Ngoài cửa sổ, rõ ràng là một người treo lơ lửng, dáng vẻ không ai khác......... Chính là tiểu thiếu gia.........
Tiểu Vân bị Hà An Viện kêu lên như vậy, mới ý thức được gì đó, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Hà An Viện cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118214/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.