Editor: May
Nghĩ đến đây, Chung Hân liền chậm rãi cười cười với Dịch Giản, nụ cười ôn hòa mà lại hoảng hốt, trước mắt của cô, hiện lên cũng là lúc Chung Tình nhìn chính mình, mới có nụ cười ấm áp đó, đáy lòng của cô, mơ hồ đau nhói, còn nghĩ, vì sao cố tình lại là em ấy?
Đổi lại là ai cũng tốt...... Nói vậy, cô có thể ngoan tâm, đi mắng đi nháo đi náo loạn..... Nhưng là, Chung Tình, cuối cùng cô vẫn không thể nhẫn tâm được.
“Thiếu tướng...... Ngài yên tâm đi...... Tôi sẽ không khó xử Chung Tình, huống chi, tôi làm sao có thể khó xử Chung Tình? Đáy lòng ngài lo lắng là cái gì, tôi hiểu rõ nhất...... Ngài sợ Chung Tình không tin tình yêu, không tin ngài, cãi nhau với ngài, tách ra khỏi ngài, cho nên ngài mới làm như vậy, có phải hay không? Chỉ là...... Thiếu tướng, sợ là sau này, trên thế giới này, Chung Tình liền chỉ có một người thân là anh...... Rốt cuộc tôi vẫn là không thể phụng bồi nó nữa, không phải tôi ân đoạn nghĩa tuyệt, không phải tôi tàn nhẫn, chỉ là tôi thật sự không có cách nào, nhìn thấy nó...... Chỉ cần như vậy là được, tôi sợ tôi nhìn thấy nó, không khắc chế được, nói ra lời nói cực kỳ tàn nhẫn...... Cho nên, thiếu tướng, ý tứ của tôi, ngài đã hiểu chưa?”
Dịch Giản mấp máy môi, nhìn Chung Hân trước mặt, qua hồi lâu, mới chậm rãi gật gật đầu.
Mục đích anh đến, đã muốn đạt được!
Tự nhiên kế tiếp chính là muốn rời đi.
Chỉ là trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118201/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.