"Thiếu tướng, anh buông em ra! Tại sao anh không cho em đi lấy hình, đó là hai người thân duy nhất trên đời này của em, tại sao anh lại không cho em đi lấy hình?"
"Đó là quà chị hai và Trác Nhiên tặng em, sao anh lại vứt nó, anh có tư cách gì mà vứt nó?!"
Lời của Chung Tình, có chút quá đáng.
Cô không biết mình rốt cuộc mình nói gì nữa.
Tấm hình kia, nếu như hiện tại không lấy được, sợ là ngâm nước lâu sẽ hỏng mất.
Ánh mắt của Dịch Gỉản dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện nhiều.
Ngữ điệu của anh, từ trước đến nay đều rất ôn hoà!
Nhưng là bây giờ, thế nhưng anh hét lên!
Anh như dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức hét lên!
Thậm chí, bàn tay đang cầm lấy cổ tay của cô còn đang run rẩy.
"Im miệng!"
Không riêng gì ngón tay, toàn thân của anh cũng bắt đầu phát run.
Anh mở miệng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn mói, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ướt đẫm của cô, lại không nói ra được.
Anh không muốn cãi nhau với cô.
Lần trước, bọn họ cải vãn, thiếu chút nữa cô đã điên mất.
Anh không muốn kích thích cô.
Cho nên, anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thoái lui.
Cơn giận của anh, dần bị áp chế dưới từng tiếng hít sâu của anh.
Trời mới biết, đáy lòng của anh, đang nghẹn đến đâu.
Khó chịu biết bao nhiêu.
Thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117711/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.