Thậm chí có người nước ngoài, lại huýt gió, hướng về phía bọn họ mở trừng hai mắt.
Chung Tình đỏ mặt, Dịch Giản sắc mặt không đổi.
Anh là nam nhân như vậy.
Chẳng qua là tự mình nghĩ rồi làm, không quan tâm ánh mắt của người khác.
Mà cô là nữ nhân như vậy.
Bị thế tục trói buộc, bị ánh mắt thế tục che lấp, cố kỵ quá nhiều.
Lên xe, Chung Tình thật hơi mệt, mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi, híp mắt, giống như là muốn nghỉ ngơi.
Dịch Giản không lên tiếng, khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Chung Tình đã ngủ, lần nữa khi...tỉnh lại, cô lại phát hiện, đây căn bản không phải nhà họ Dịch.
Mà là một tòa phòng ốc, vô cùng hào hoa, hơn nữa còn là nhà nghỉ có núi có nước.
Phía sau là núi cao, đẩy ra cửa sổ mặt bên, cũng là nước chảy.
Giống như là ngăn cách thế giới.
"Đã tỉnh?" Chung Tình nghiêng đầu, vừa vặn thấy Dịch Giản đẩy cửa ra, đứng ở nơi đó.
Cô hơi ngẩn người một chút, thấy Dịch Giản hướng về phía mình vẫy vẫy tay, cô do dự một hồi, mới đi tới chỗ anh.
Dịch Giản dẫn cô đi vào sảnh chính, đi vào một cái phòng bên phải, lúc này sắc trời đã tối, bên trong không có mở đèn, ánh sáng rất tối, chẳng qua là trên bàn, có 17 cây nến, tản ra tạo thành một ánh sáng rực rỡ.
Chung Tình đi vào, lúc này mới phát hiện, phía dưới những câu nến kia, lại là một chiếc bánh màu hồng.
Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117287/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.