Bác sĩ bị hình ảnh như vậy làm sợ từ sớm, ông ta đã làm một phần giải phẫu rồi, giờ bảo muốn người lớn sống, sợ là không được.
Làm không tốt, cả mẹ lẫn con đều chết.
Nhưng mà Dịch Giản lại có tính dọa người quá mức, ông ta khẽ run, dao giải phẫu cũng rơi xuống đất: "Thiếu...... Thiếu tướng...... tướng.... chuyện này, sợ là không.... ..."
Lời bác sĩ chưa dứt, đáy mắt Dịch Giản đã loé lên vẻ xơ xác tiêu điều, thuận miệng liền nghe được một tiếng súng nặng nề vang lên.
Bác sĩ sợ tới mức hét lên thất thanh, cả người cũng bật lên, ông ta ngửi thấy mùi thuốc súng, cúi đầu lại phát hiện, khẩu súng kia bắn vào sàn nhà dưới chân ông.
Ông ta sợ tới nỗi quỳ xuống đất: "Thiếu...... Thiếu...... Thiếu tướng...... Tôi......"
Bác sĩ sớm đã bị dọa đến hồn bay phách tán, hoàn toàn không biết nên nói những gì.
Thậm chí, chính ông ta cũng không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
"Thiếu, thiếu tướng, tôi, tôi chỉ đúng, chỉ dựa theo, dựa theo phân phó của đại phu nhân, tới, tới, muốn giữ đứa, đứa bé.... "
Bác sĩ giải thích, đem tất cả trách nhiệm, giao cho đại thái thái.
Dịch Giản lại hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với những gì ông ta nói.
Anh đứng lên, nhìn bác sĩ đang quỳ dưới sàn, cúi đầu xuống, biểu cảm trên mặt đều không có chút di động thay đổi nào.
"Tôi, muốn, cô ấy, sống,!"
"Để tôi." Bác sĩ trẻ sau lưng Dịch Giản cười cười, đi lên phía trước, trước tiên anh quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117196/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.