Chương trước
Chương sau
Người tới chính là Bạc Địch.

Anh ta cười cười đầy tà khí, vươn tay, vỗ vỗ bả vai Dịch Giản, vội vàng giải thích nói: "Giản, không phải cố ý..... chính là Nghê Y cô ấy làm loạn, vừa muốn chạy trốn, tôi  tìm cô ấy về, rồi mới tới đây... Thật không ngờ, cậu đã tới rồi... Ha ha... Ha ha..."

Bạc Địch cười gượng, anh biết lúc này Dịch Giản quả thật rất rất tức giận.

Từ một tiếng trước, anh ta đã gọi cho anh, bảo anh tới bệnh viện đưa Chung Tình đi.

Nhưng mà, không có biện pháp, cô bé con Nghê Y anh nuôi lại không ăn không uống, thậm chí còn muốn nhảy cửa sổ chạy trốn, anh chỉ có thể lăn lộn với cô, đè cô trên giường, làm tới toàn thân mềm nhũn, không cách nào nhúc nhích, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới đây.

"Cậu câm miệng cho tôi!" Ánh mắt Dịch Giản tối sầm lại, là anh tính sai, mới cho người gọi điện cho anh ta, không biết từ đâu mà bắt được một cô gái, đã ăn sạch rồi, còn không làm gì được, càng ngày càng trở nên không đáng tin, nhiều người như vậy, sao anh lại đi gọi điện cho tên này, thật sự là ý thức không chuẩn!

Một giây sau, Dịch Giản tóm lấy bác sĩ trẻ tuổi sau lưng Bạc Địch sau lưng Bạc Địch, tiến vào trong phòng bệnh, giọng nói thoáng lộ vẻ uy hiếp, là nói với Bạc Địch: "Đợi lát nữa, sẽ tính sổ với cậu!"

Sau đó, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Để tất cả những người liên can ở lại ngoài cửa.

Bạc Địch nhún vai, nhìn nhìn chung quanh, nhìn thấy nhiều phụ nữ mặc sườn xám xinh đẹp đoan trang như vậy đứng đó, không nhịn được lại cười cười, cúi đầu than thở: "Giản thật đúng là được hưởng phúc, trong nhà nhiều diễm sắc như vậy!"

Thiếu tướng đi vào, vô hình trung, sát khí trong hành lang cũng giảm đi rất nhiều, trong nháy mắt, đại phu nhân và nhóm vợ bé cũng chậm ra thở ra một hơi, có ánh mắt của bà vợ bé nhìn đại phu nhân mang theo ý sung sướng khi thấy người khác gặp tai họa, thật ra đứa bé đó có mất cũng hay, ít đi một phần uy hiếp.

Nhưng cũng có vợ bé vẫn còn sợ đại thái thái, chỉ có thể lặng lẽ nhẹ nhàng đứng cạnh bà ta, một tiếng cũng không dám hé.

.........

Dịch Giản nhìn Chung Tình đã hôn mê trên giường, đồng tử anh hơi rút lại, không chút do dự nói với bác sĩ đang tính toán làm phẫu thuật: "Tôi muốn cô ấy còn sống!"

Bác sĩ bị hình ảnh như vậy làm sợ từ sớm, ông ta đã làm một phần giải phẫu rồi, giờ bảo muốn người lớn sống, sợ là không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.