Đáy lòng mặc dù hồ nghi Thiếu tướng vì sao trong lúc bất chợt thay đổi ý tưởng, nhưng vẫn quay đầu, hướng về phía Chung Tình nói: "Còn không cám ơn Thiếu tướng... Ngài đã đồng ý rồi, hôm nào, chọn ngày thật tốt, liền quyết định chuyện của con."
Cổ họng Dịch Giản giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, thật lâu, mới đứng lên, anh lúc này mới rời đi.
Đi vài bước, giống như là muốn cái gì, lại không quay đầu lại, đưa lưng về phía bọn họ, nói một câu: "Sau đó, ta rút quân về trong."
Đại phu nhân kinh ngạc, Thiếu tướng đi nơi nào, cũng không hướng về phía bà mà nói, mơ hồ lại giống như là đoán được cái gì, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu tướng...... Có phải hay không xảy ra chuyện lớn gì? Lúc nào thì trở lại?"
"Không biết." Giọng của Dịch Giản rất nhẹ.
Chung Tình chẳng biết tại sao, cảm thấy đáy lòng co rụt lại, tựa như là có chút đau.
"Cho nên...... Dịch Hân cùng Tiểu..." Giọng của Dịch Giản lại một lần ở dừng lại, cho tới nay, anh cũng là người bình tĩnh như thế, mà hôm nay, cũng là lần thứ hai, thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình: "Chung... Tiểu thư, tôi sẽ không trở lại."
Nói như vậy, liền cất bước, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Bước đi của anh rất nhanh, giống như là muốn vứt đi cái gì đó.
Từ Ngang vội vàng đi theo.
Chung Tình đứng ở nơi đó, nhưng không biết vì sao, nhìn bóng lưng của bọn họ, hoảng hốt, phảng phất là từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117102/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.