Dịch Giản nheo mắt, vẻ mặt có phần lạnh lẽo, anh nhìn cô ở nơi đó, không nói lời nào.
Chung Tình đã sớm không thể chịu được, cô cảm thấy hai tay mình như muốn đứt lìa vậy.
Cả người cô rơi vào khoảng không, phía dưới còn cao vài thước, có chút choáng váng.
Nhiều lần, cô đã cảm thấy mình sẽ cứ như thế mà rơi xuống rồi chết đuối.
Cô sợ chết... Đây cũng là chuyện nguy hiểm nhất, mà theo tính tình của cô, hoàn toàn không muốn làm!
Cũng không... nghĩ sẽ làm!
Cô đi bộ cũng sợ trượt chân chết, huống chi là bám lấy bệ cửa sổ, treo mình giữa không trung.
Cô có thể cảm thấy gió đang thổi qua bên tai, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không có chút biểu tình nào của Dịch Giản với vẻ mặt đáng thương, trong nháy mắt, cô như căng thẳng đến muốn khóc: "Thiếu tướng... Tôi không thể trèo lên được..."
Khi đó, vì sợ, cô không thể nghĩ được nhiều như thế, nhìn xung quanh một lần, phát hiện không có bất cứ nơi nào có thể tránh được, liền chạy tới bên cửa sổ.
Dịch Giản cúi đầu, nhìn Chung Tình, anh chưa từng thấy qua vẻ chật vật này của cô, nét mặt của cô, cô đang nhìn anh bằng vẻ rất đáng thương.
Anh vươn tay, từ từ bắt lấy tay của cô, sau đó, lại gỡ từng ngón tay bám trên bệ cửa của cô ra.
Nhưng không hề kéo cô lên.
Mà anh nắm lấy tay trái của cô, vẫn để cô treo giữa không trung như cũ, thản nhiên nhìn cô chăm chú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116905/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.