Hà An Viện đứng ở nói đó, nhìn người đàn ông im lặng trước mặt, dáng nằm nghiêng vô cùng ưu nhã, hệt như đã ngủ thiếp đi.
Sao anh có thể máu lạnh đến thế?
Lạnh lùng đến mức không thèm nhìn cô ta một chút.
Ánh mắt của Hà An Viện dần trở nên mơ hồ, cô ta có cảm giác như toàn bộ nước mắt của mình đã hoá thành một tầng hơi nước, khiến tất cả mọi thứ phía trước trở nên mờ nhạt, không thể thấy rõ.
Lòng của cô ta như bị người bóp chặt lấy, vô cùng đau đớn.
"Thiếu tướng... Anh nói gì đi được không? Anh biết rõ... biết, biết em yêu anh, rất yêu anh cơ mà! Chẳng lẽ anh không hề yêu em sao?"
Đây là lần đầu tiên, cô ta nói yêu anh, trước mặt anh.
Sau khi nói ra, cô ta im lặng, không nói thêm gì.
Lúc lâu sau, Dịch Giản mới quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng vào tim gan, liếc mắt nhìn Hà An Viện, không nói lời nào, chỉ nhìn cô ta.
Ánh mắt của anh như mang theo thứ gì đó, khiến cho Hà An Viện cảm thấy hít thở không thông như sắp chết.
Ánh mắt như thế khiến cô ta vô cùng sợ hãi.
Cho dù cô ta có ngàn ngôn vạn ngữ, cũng không thể thốt nên lời.
Cô ta sợ chọc giận anh!
Cô ta cười cười, vô cùng khổ sở: "Em nói chuyện này để làm gì? Hôm nay em đến... cũng là vì muốn hỏi anh, nơi này có cần gì không, vì em họ mới chết nên bác rất đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116799/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.