"Thiếu tướng...... Chung Tình xin cáo lui."
Lúc này Dịch Giản mới quay đầu, nhìn cô một cái, đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc.
Hơi thở anh rất lạnh, lạnh lẽo cứ như người vừa làm tình với cô xong không phải là anh.
Chung Tình mấp máy môi, theo bản năng cúi đầu, cảm thấy đáy lòng tràn ngập uất ức, cơn ức này, rõ ràng cô biết, là bị một người đàn không tôn trọng mà thấy uất ức.
Thật ra, đường là do cô chọn, cô không có tư cách để uất ức.
Nếu như, lúc ấy, cô gả cho anh...
Chung Tình chợt lắc lắc đầu, sao cô có thể có ý nghĩ như vậy, gả cho anh ta?
Cô sẽ không lấy anh ta!
Anh, có quá nhiều phiền toái, hơn nữa... Cô cũng sợ... Sợ mình sẽ nối bước mẹ mình ngày xưa.
Thật ra đàn bà đều là thế, nói xong lời thề son sắt bảo rằng mình không thích, nhưng về sau khi đã yêu thì còn điên cuồng hơn cả người khác.
Đàn ông thật ra cũng vậy, cứng mồm mạnh miệng thề thốt, nói mình rất yêu người ta, nhưng nói xong thì xong thôi, tới phút cuối, bạc tình dứt khoát hơn ai hết!
Là đàn bà buồn đau? Hay là đàn ông làm trò quá mức?
Đáy mắt Chung Tình, loé lên vẻ trào phúng, cô tuyệt đối sẽ không trở thành dạng đàn bà như vậy!
Dịch Giản chậm rãi quay đầu đi, giật giật môi, như muốn nói gì, sau cùng lại lựa chọn trầm mặc, không nhìn lại cô một lần, ngược lại, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116769/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.