Chương trước
Chương sau
Tối hôm qua ở với mẹ đến khuya mới ngủ, buổi sáng lại dậy sớm, bấy giờ Sầm Hoan vừa lên xe liền buồn ngủ.
Nhất là trong hô hấp còn được hoà vào một mùi thơm dễ ngửi, bên tai lại còn có nhịp điệu phong cách đồng quê ở Âu Mĩ, cuối cùng cô cũng không kìm được mà nhập mộng theo tiếng gọi của Chu Công.
Hoắc Đình Đông dùng khoé mắt liếc về cái đầu của Sầm Hoan đang càng lúc càng đến gần phía mình, gương mặt anh tuấn lạnh lẽo không thay đổi, mày rậm nhíu lại.
Đoạn Hoành ở ghế sau thấy thế rất muốn lên tiếng để nhắc nhở Sầm Hoan, sắc mặt của cậu hai đã đen lại rồi, không ngờ lời nói còn chưa nói ra miệng, thân thể của Sầm Hoan thoáng cái ngã xuống.
Trong phút chốc, sắc mặt của Hoắc Đình Đông đen xạm đến cực điểm!
Bởi vì Sầm Hoan không phải ngã xuống trên vai anh, mà là ngã nghiêng xuống đùi anh, nửa sườn mặt dán vào hạ bộ của anh.
Có lẽ là ngã xuống nên bị nện đau, Sầm Hoan vô thức mở đôi mắt mơ màng ra xoa xoa bên má còn lại, sau đó lại đặt gương mặt lên đùi của anh một lần nữa, thậm chí còn điều chỉnh tư thế đổi thành úp mặt xuống giữa hai chân của anh nữa.
Cho dù trong xe đã đủ lạnh, nhưng Hoắc Đình Đông lại không thể nào tránh được hơi thở nóng rực dưới khoảng cách gần của Sầm Hoan đang phả lên vùng nhạy cảm của anh cách một lớp vải quần tây mỏng manh, theo bản năng, bụng dưới đột nhiên căng cứng khô nóng.
Bởi vì đang đi trên đường cái ở xa lộ, trước sau cũng có xe nên không cách nào dừng lại, Hoắc Đình Đông chỉ có thể bày ra vẻ mặt âm trầm nói với Đoạn Hoành đang ngây ra ở phía sau: "Đỡ cô bé lên rồi thắt dây an toàn vào đi."
Đoạn Hoành hoàn hồn, nghiêng người sang định đỡ Sầm Hoan, bất ngờ Sầm Hoan lại cử động.
Ông cho rằng Sầm Hoan đã tỉnh lại, không ngờ cô cũng ngẩng gương mặt đã ửng đỏ lên để hít thở không khí mới mẻ.
Đoạn Hoành thấy thế thì kéo lấy cánh tay cô, vừa đụng phải, Sầm Hoan lại theo phản xạ dùng sức hất ra, thân thể của ông to lớn như thế nhưng suýt nữa đã bị cái vung tay bất ngờ này của cô hất văng ra cửa xe rồi.
Còn Sầm Hoan thì nện tay vào thành ghế lái phụ, bị đau tỉnh lại.
Cô nhíu mày hít lấy hơi lạnh rồi bò dậy khỏi đùi của Hoắc Đình Đông, đột nhiên cảm giác được nơi tay chạm phải có cảm xúc là lạ, thô sáp, lại có chút nóng lên, giống như là thịt xương vừa vớt ra khỏi nồi vẫn còn tản ra hơi nóng vậy.
Buông mắt, thất thần.
Tay cô đè lên không phải thịt xương, mà là...
Cô giật giật khoé miệng rồi chậm rãi buông tay, thẳng người ngồi dậy theo quy củ, bày ra một biểu cảm chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng không nhìn xem sắc mặt của người đàn ông bên cạnh khó coi thế nào, chỉ một mặt trấn định nhìn về phía trước.
Mà mãi đến hơn một tiếng sau xe mới đến thành phố, lại tốn thêm nửa tiếng mới lái được về nhà tổ họ Hoắc, trái tim nhảy đến cổ họng của cô vẫn chưa thể trở về chỗ cũ.
Cô nhìn sang người đàn ông toàn thân toả ra vẻ lạnh lẽo ở đằng trước, trong lòng kêu gào: Thật sự là nghiệp chướng mà, nhìn thấy thì thôi đi, thế mà còn để cho cô chạm vào, lần này không đau mắt hột mới lạ đó.
******
Thành phố P có không ít nhân vật lớn có mặt mũi, nhưng lại chỉ có một nhà họ Hoắc.
Từ mấy trăm năm trước, tổ tiên nhà họ Hoắc đã bắt đầu có số làm quan liên tục. Đến thế hệ này của ông cụ Hoắc, mặc dù chỉ có em ruột theo chính trị đảm nhiệm chức vị quan trọng ở trung ương, nhưng quyền thế của nhà họ Hoắc ở thành phố B không ai có thể sánh bằng.
Cộng thêm nhà họ Hoắc có của cải khổng lồ, địa vị và thanh danh của nhà họ Hoắc đều nổi tiếng lẫy lừng cả nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.