Ngày thứ hai, trong nửa phần uy hiếp nửa phần dụ dỗ dỗ dành thúc giục của mẹ, Sầm Hoan bằng lòng đi cùng cậu nhỏ đến thành phố với nỗi lòng không cam tâm tình nguyện.
"Đình Đông, tính tình của Hoan Hoan lỗ mãng, cậu giúp chị trông chừng một chút, đừng để nó gây chuyện." Trước khi đi, Hoắc Tĩnh Văn đã căn dặn nhiều lần.
Khoé miệng Sầm Hoan giật một cái, ôm lấy cánh tay của mẹ dịu dàng nói: "Mẹ, dưới miêu tả của mẹ, cuối cùng con là con gái của mẹ hay là con khỉ?"
Hoắc Tĩnh Văn mỉm cười gõ lên đầu con gái: "Dựa vào mức độ quậy phá của con, nói con là khỉ là còn coi trọng con đó. Đi vào thành phố ngoan một chút cho mẹ, đừng để cậu nhỏ phải đau đầu, có biết không?"
Sầm Hoan liếc trộm gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì của người đàn ông bên cạnh một chút, bĩu môi không hề lên tiếng.
*
Nhà Sầm Hoan ở huyện nhỏ cách thành phố ba trăm cây số, tuy rằng giao thông coi như thuận tiện, nhưng đi thành phố nhanh nhất cũng phải cần hai tiếng.
Cô đi phía trước dẫn đường đến bến xe, trong lòng suy nghĩ khi đến thành phố phải làm sao để thoát khỏi người cậu mỹ nam này, đột nhiên trên vai chùng xuống, trên đỉnh đầu buông xuống một giọng nói lạnh như băng xen lẫn mất kiên nhẫn: "Đừng đi nữa, nói hai lần rồi cô không nghe thấy hay sao?"
Sầm Hoan dừng hai giây mới chậm rãi quay đầu lại.
Mặt trời rất lớn, cô đưa tay lên trán che đi ánh mặt trời sắc bén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/364813/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.