Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng điện thoại reo, Sầm Hoan nhắm mắt đưa tay tới chiếc bàn thấp đầu giường, mò mẫm không thèm nhìn mà nghe điện thoại.
"Đến đây, anh sắp chết rồi!" Một giọng nam yếu ớt lại vừa có chút không kiên nhẫn chợt vang lên.
Trong lòng cô hồi hộp một chút, lập tức mở mắt ra: "Lương Hựu Tây?"
Đầu dây bên kia không có người đáp lại, cô vừa nhìn màn hình, cuộc gọi đã kết thúc.
Nghĩ tới câu nói kia của anh ta, cô không chần chừ, lập tức đứng dậy tùy ý mặc một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Mở cửa đứng trước nhà anh ta, lúc này cô mới nhớ mình không có chìa khóa nhà nên không thể vào được. Cô đang định trở về phòng lấy điện thoại gọi anh ta mở cửa thì "răng rắc" một tiếng, cánh cửa đáp lời mà mở ra.
Cả người Lương Hựu Tây dựa vào tường, trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn đặt dưới đất, ánh sáng lờ mờ. Sầm Hoan không nhìn rõ sắc mặt của anh ta, khi đến gần, lại cảm nhận rõ ràng một luồng hơi thở nóng rực.
"Anh phát sốt rồi?" Giọng điệu của cô dường như là khẳng định, lập tức đưa tay sờ trán của anh, quả nhiên lòng bàn tay cũng thấy nóng hầm hập.
Lương Hựu Tây cầm tay cô ra, loạng choạng đi về phía phòng ngủ.
Sầm Hoan đóng cửa đi theo phía sau anh ta, nghĩ một chút rồi mới nói: "Chắc là anh bị hở miệng vết thương nên mới sốt cao, hay là đi bệnh viện đi?"
Lương Hựu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882126/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.