Sầm Hoan còn đang đắm chìm trong nỗi mất mát khi Hoắc Đình Đông rời đi, nghe vậy quay đầu lại, biểu tình có chút mờ mịt: “Cái gì?”
Lương Hựu Tây hất miệng về hướng Hoắc Đình Đông rời đi: “Anh nói này, người đàn ông em yêu nhưng lại không yêu em kia có phải cậu ta không?”
Hô hấp của Sầm Hoan khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng xanh.
Cô đã rất khắc chế tình cảm của mình đối với cậu nhỏ, vì sao anh ta vẫn có thể nhận ra được?
Lương Hựu Tây nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, chứng thực trong lòng suy đoán của mình là đúng, không khỏi càng nhíu chặt mày lại.
“Các người... không phải cậu cháu ruột à?”
Ba chữ cuối cùng khiến thần kinh giác quan cả người Sầm Hoan trở nên đau đớn, trên mặt cô lúc xanh lúc trắng.
Cô cúi đầu bưng lên cốc cà phê đã nguội lạnh, một ngụm uống hết hơn phân nửa, sau khi lau khóe miệng mới mở lời: “Tuy rằng em không biết vì sao em hẹn Lương Triệu Bắc mà người tới lại là anh, nhưng vẫn rất cảm ơn sự hỗ trợ của anh, coi như em nợ anh một ân tình, sau này nếu anh có việc gì cần em giúp đỡ thì cứ bảo em.”
Lương Hựu Tây nhìn cô không chớp mắt, so với nét tà mị lúc trước, lúc này anh ta thu lại ý cười bên miệng nhìn cô có chút nghiêm túc.
“Sầm hoan, anh mang vết thương trong người lại đây giúp em, mà thái độ bây giờ của em khiến người ta đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882125/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.