Sầm Hoan còn đang đắm chìm trong nỗi mất mát khi Hoắc Đình Đông rời đi, nghe vậy quay đầu lại, biểu tình có chút mờ mịt: “Cái gì?”
Lương Hựu Tây hất miệng về hướng Hoắc Đình Đông rời đi: “Anh nói này, người đàn ông em yêu nhưng lại không yêu em kia có phải cậu ta không?”
Hô hấp của Sầm Hoan khựng lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng xanh.
Cô đã rất khắc chế tình cảm của mình đối với cậu nhỏ, vì sao anh ta vẫn có thể nhận ra được?
Lương Hựu Tây nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, chứng thực trong lòng suy đoán của mình là đúng, không khỏi càng nhíu chặt mày lại.
“Các người... không phải cậu cháu ruột à?”
Ba chữ cuối cùng khiến thần kinh giác quan cả người Sầm Hoan trở nên đau đớn, trên mặt cô lúc xanh lúc trắng.
Cô cúi đầu bưng lên cốc cà phê đã nguội lạnh, một ngụm uống hết hơn phân nửa, sau khi lau khóe miệng mới mở lời: “Tuy rằng em không biết vì sao em hẹn Lương Triệu Bắc mà người tới lại là anh, nhưng vẫn rất cảm ơn sự hỗ trợ của anh, coi như em nợ anh một ân tình, sau này nếu anh có việc gì cần em giúp đỡ thì cứ bảo em.”
Lương Hựu Tây nhìn cô không chớp mắt, so với nét tà mị lúc trước, lúc này anh ta thu lại ý cười bên miệng nhìn cô có chút nghiêm túc.
“Sầm hoan, anh mang vết thương trong người lại đây giúp em, mà thái độ bây giờ của em khiến người ta đau lòng lắm đấy.”
Sầm Hoan không nhìn anh ta, đứng lên: “Đi thôi.”
Thấy cô vội vàng đi về phía cửa, sắc mặt Lương Hựu Tây hơi trầm xuống, đứng dậy cùng đi qua.
Ra khỏi nhà ăn thì thấy Sầm Hoan đang đứng ở ven đường đón xe.
Tay anh ta bị thương nên không lái xe tới, cũng đi qua đó.
Gió đêm từ từ thổi qua, Sầm Hoan ôm cánh tay trong vô thức.
Lương Hựu Tây liếc nhìn cô một cái, chịu đựng đau đớn khi đụng đến miệng vết thương, cởi áo khoác choàng lên cho cô.
Ấm áp bao phủ lên người, nhưng Sầm Hoan lại không nhận ý tốt của anh ta, không thèm nhìn đã muốn kéo xuống trả lại.
“Sầm Hoan, em tức giận với anh cái gì!” Lương Hựu Tây đè vai cô lại, dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một chút tức giận.
“Em không tức giận với anh.” Sầm Hoan lạnh giọng trả lời anh ta, nhưng không kéo xuống áo khoác mà anh ta choàng lên cho mình nữa.
“Em thích ai, yêu ai, ai thích em yêu em, đó đều là chuyện của em, em rất cảm kích anh vì đêm nay đã giúp em, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không cần anh quan tâm thêm.”
“Anh thích em, thì sao lại không liên quan đến anh?” Khóe miệng Lương Hựu Tây gợi lên một tia trào phúng: “Sầm Hoan, đừng bởi vì một đoạn tình cảm sai lầm mà đóng cửa trái tim mình, em không nếm thử thì làm sao mà biết có lẽ anh thích hợp với em hơn là cậu ta?”
Sầm Hoan ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt thanh triệt mà kiên định: “Lương Hựu Tây, em nói rồi, ngoại trừ cậu nhỏ em sẽ không yêu thêm một người đàn ông nào khác nữa, mà anh, cũng không ngoại lệ!”
Lực đạo ở đầu vai bỗng nhiên tăng lên, Sầm Hoan bị đau nhưng vẫn quật cường nghênh đón ánh mắt của anh ta, không muốn né tránh một chút nào, cũng không mở miệng xin tha.
Rất lâu sau lực đạo như muốn bóp nát bả vai cô mới giảm xuống, đôi tay nắm lấy vai cô cũng bỏ ra.
“Sầm Hoan!” Lương Hựu Tây gọi cô: “Nếu em yêu cậu ta như vậy thì vì sao còn muốn tìm người giả làm bạn trai mình để lừa cậu ta?”
Sầm Hoan dời mắt: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
“Vậy à? Nhưng nếu anh không chỉ muốn quản, mà còn muốn quản cả đời thì sao?”
... Chuyện của em anh có thể quản, nhưng trừ phi là cả đời, anh có dám không?
Năm đó khi cô hỏi cậu nhỏ câu này, cậu lựa chọn im lặng.
Người cô yêu không dám hứa hẹn với cô cả đời, người cô không yêu lại cứ muốn áp đặt cô, Sầm Hoan cảm thấy cuộc đời này thật là tràn đầy châm chọc.
Xe taxi dừng lại ở trước mặt, Sầm Hoan mở cửa xe ghế sau ra, nhưng không tiến vào mà đứng ở cạnh cửa nhìn Lương Hựu Tây: “Miệng vết thương trên tay anh hơi thấm máu rồi, phải về bệnh viện băng bó lại một lần nữa.”
Lương Hựu Tây nhìn miệng vết thương trên cánh tay, quả nhiên thấy một chút sắc máu chảy ra từ bên trong.
“Còn em thì sao?” Anh hỏi cô.
“Em muốn đi một mình.”
“Anh đi cùng xem.”
Nghe vậy, Sầm Hoan có chút ảo não trừng mắt nhìn anh ta: “Em không cần bất kì người nào ở bên cạnh em, đặc biệt là anh.”
Cô buông cửa xe ra rồi xoay người đi.
Cứ tưởng sau đó phía sau sẽ truyền đến tiếng bước chân, nhưng lát sau lại truyền đến đóng cửa xe, cùng với tiếng xe taxi rời đi.
Cô quay đầu lại nhìn, phía sau trống không.
Thở dài một hơi như trút được gánh nặng, cô hơi ngửa đầu nhìn các ngôi sao trời mang một vẻ tịch liêu trên đỉnh đầu, áo khoác tây trang khoác trên người chảy xuống từ đầu vai được cô nắm lấy kịp thời, lúc này lại nghe thấy bên tai vang lên tiếng chuông điện thoại không thuộc về điện thoại của cô.
Giật mình sau đó mới phát giác tiếng chuông truyền ra từ trong túi trong của áo khoác tây trang của Lương Hựu Tây.
Cô duỗi tay móc ra, màn hình thân máy to rộng hiển thị tên người gọi đến chỉ có một chữ San, hiển nhiên người gọi là nữ giới.
Cô nhíu mày không định nghe máy, nhưng tiếng chuông kiên trì không dứt, tắt rồi lại vang lên, mãi vẫn không ngừng.
Nếu cô tắt máy thì không được ổn cho lắm, bất đắc dĩ chỉ đành nghe máy, nhưng gọi mấy tiếng mà đầu bên kia cũng không đáp lại câu nào, mà rõ ràng điện thoại đang hiển thị cuộc gọi vẫn còn tiếp tục.
Cô nghĩ thầm có lẽ là tín hiệu của đối phương không tốt, không nghe được, đang định tắt máy thì lại có người mở miệng: “Cô là ai? Có biết Lương Hựu Tây hay không? Vì sao điện thoại của anh ấy lại ở trong tay cô?”
Giọng nữ sắc sảo hùng hổ doạ người, Sầm Hoan phỏng đoán nhất định đối phương là bạn thân khác giới của Lương Hựu Tây, vì không muốn để đối phương hiểu lầm nên giải thích nói: “Tôi chỉ là đồng nghiệp cùng bệnh viện với anh ta, không có quan hệ gì khác.”
“Nếu không có quan hệ khác thì vì sao điện thoại của anh ấy lại ở chỗ cô?”
“Vừa nãy anh ta ăn cơm quên cầm đi, tôi đang chuẩn bị đưa lại cho anh ta.”
“Cô ăn cơm cùng với anh ấy?”
“… Còn có đồng nghiệp khác ăn cùng nữa.” Sầm Hoan bất đắc dĩ bịa ra lời nói dối, hiển nhiên là đối phương tin lý do thoái thác của cô, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói đã tắt máy.
Sầm Hoan nhìn màn hình tối xuống, cảm thấy có hơi đau đầu.
Mới đuổi người ta đi, bây giờ lại đến bệnh viện tìm người, còn không phải tự rước phiền não vào người à?
Nhưng ngày mai là ca đêm, ban ngày cô không cần đến bệnh viện, nếu bây giờ không trả điện thoại lại thì chỉ có thể đợi đến buổi tối ngày mai, mà đến lúc đó cũng không biết anh ta có còn ở bệnh viện không nữa.
Vẫy tay gọi xe taxi đi thẳng đến bệnh viện, kết quả lại không tìm được người, Lương Hựu Tây vốn không trở về bệnh viện băng bó lại miệng vết thương.
Rời khỏi bệnh viện, cô điện thoại cho Lương Triệu Bắc.
“Anh Hựu Tây có đang ở cùng anh không?” Lương Triệu Bắc ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ, cũng không biết bây giờ anh ta đang ở nơi nào, âm thanh nơi đó cự kì ồn ào.
Sầm Hoan nghe ra từ trong giọng nói của anh ta Lương Hựu Tây không đi tìm anh ta, vừa định tắt điện thoại thì lại nghe người này nói: “Bác sĩ Sầm, thật là ngại quá, vốn dĩ tôi đồng ý hẹn gặp cô vào đêm nay nhưng nhà tôi đột nhiên xảy ra chút chuyện, thật sự là tôi không đến được nên mới nhờ anh Hựu Tây để anh ấy đi hỗ trợ, cô không có hiểu lầm gì chứ?”
“Là anh gọi điện thoại bảo anh ta đi?”
Sầm Hoan có chút ngoài ý muốn.
Cô còn tưởng rằng Lương Triệu Bắc nói chuyện này cho Lương Hựu Tây, sau đó Lương Hựu Tây tự thân chạy tới.
“Không thể nào, nghe cô nói như vậy, lại tìm anh ấy khắp nơi, chẳng lẽ cô hiểu lầm anh Hựu Tây, còn cãi nhau với anh ấy một trận à?”
... Cô tìm Lương Hựu Tây khắp nơi khi nào? Chỉ là đến bệnh viện một chuyến trả điện thoại cho anh ta mà thôi.
“Chúng tôi không cãi nhau.” Sầm Hoan nói xong thì tắt máy, cất điện thoại đi.
Nếu tìm không thấy anh ta, vậy chỉ có thể chờ đến buổi tối ngày mai lại đưa cho anh ta vậy, hoặc là tự anh ta tới mà tìm cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]