Mở cửa ra, trong phòng tối mờ.
Sợ làm ồn đến Tần Qua, Sầm Hoan cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng vừa xoay người đã bất ngờ đụng vào một bức tường thịt rắn chắc.
“Cậu đi đâu mà trễ vậy mới về?”
Giọng của Tần Qua lên cao, sau đó đèn sáng lên, trong phòng bỗng chốc sáng như ban ngày.
Sầm Hoan híp mắt, nhíu mày vỗ ngực, dáng vẻ bị dọa cho giật mình.
“Thì ra cậu vẫn chưa ngủ à.” Cô né tránh chủ đề, tránh khỏi ánh nhìn áp bức của Tần Qua, đi vào phòng mình.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cánh tay dài của Tần Qua thò qua cản cô lại, giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Sầm Hoan bất lực, chỉ đành nói: “Đi mệt quá lại gặp mưa càng ngày càng lớn, nên tôi tìm quán cà phê vào ngồi đợi mưa tạnh, không ngờ ngồi mãi rồi không biết ngủ quên lúc nào, tới lúc quán cà phê đóng cửa mới có nhân viên phục vụ gọi tôi dậy.”
“Em Hoan à, cậu đúng là nói dối càng ngày càng giỏi đấy nhỉ.” Tần Qua cười khẩy, đưa tay kéo cổ áo cô: “Đừng nói với tôi bộ đồ mới trên người cậu là do nhân viên phục vụ của quán cà phê tặng đấy nhé.”
Sầm Hoan nghẹn họng.
Cô đỡ trán, hơi mệt mỏi mà ngẩng đầu nhìn Tần Qua: “Dựa vào việc cậu là bạn cùng trường kiêm cò nhà của tôi, tôi rất cảm kích cậu quan tâm tôi như vậy nên mới nói dối viện cớ để qua loa với cậu. Còn về nguyên nhân thật sự tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882103/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.