Sau khi cúp máy, Sầm Hoan nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình điện thoại, bắt đầu chờ đợi từng phút từng giây.
Cô có trực giác là anh sẽ quay lại, nhưng cũng không dám nắm chắc trăm phần trăm.
Mà cho dù anh không quay lại, cô cũng sẽ không thật sự nhảy xuống khỏi sân thượng.
Dù thế nào thì cô cũng không thể làm ra chuyện tự tử vì tình. Sở dĩ cô ở trong điện thoại uy hiếp anh như thế là vì cô cậy vào sự thương tiếc và cưng chiều của anh dành cho cô nên kiêu ngạo mà thôi.
Sầm Hoan nghĩ, mặc kệ là anh vì mẹ cô nên mới thương xót cô hay vì lý do nào khác, anh chắc chắn sẽ không mạo hiểm để cô tự tử vì tình, coi sự uy hiếp của cô như gió thoảng qua tai.
Mà sự liều lĩnh thấp hèn thế này của cô, tiền đặt cược không gì ngoài bữa tối cuối cùng.
Gió đêm rất lạnh, quét qua mặt khiến cả người Sầm Hoan không kìm được mà khẽ run.
Thời gian trôi qua từng chút, nhịp tim cũng đập ngày càng vui vẻ hơn.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, thời gian trôi qua vừa đúng mười phút.
Sầm Hoan nhẹ nhàng nhảy từ trên tường cao xuống, lúc đi ngang qua phòng khách thì ném điện thoại lên sofa, bước đi nhẹ nhàng như bay đến trước cửa.
Cửa vừa mở, cảm giác áp bức mạnh mẽ đã ập đến.
Sầm Hoan nâng mắt, nhìn người đàn ông với sắc mặt u ám đến cực điểm đang đứng trước cửa, cong khoé môi nở nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-cau-toi/1882102/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.