Trên đời này luôn tồn tại một vài đạo lý rất đơn giản. Tình bạn càng đông thì sẽ càng vui, còn tình yêu ba người thôi thì đã đủ loạn rồi. Ba người cùng che chung một chiếc ô, tuyệt nhiên sẽ luôn có một người bị ướt.
Thay vì để bản thân bị bỏ rơi, chi bằng tự mình rời đi trước. Như vậy thì ít ra, vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân mình.
"Mộ Tử Khanh! Chúng ta..."
Chưa nói hết câu, cô đã bị ai đó kéo vào trong lòng mình. Ôm chặt cô trong tay, Mộ Tử Khanh chỉ muốn mang cô hòa làm một với cơ thể của mình mà thôi. Anh sợ, sợ một ngày nào đó cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
"Xin lỗi! Anh không nên nói dối em."
"Không sao! Nếu như không thể đi cùng nhau tới cuối con đường, vậy thì chúng ta hãy dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn."
"Sẽ không đâu! Ngày tháng đó, đủ để cho anh biết, bản thân mình cần ai."
Năm năm trước, anh yêu cô gái đó. Đó là mối tình đầu đầy vụng dại. Năm năm sau, anh yêu cô, yêu bằng những gì trọn vẹn nhất. Dù biết là cô ấy sẽ đau lòng, nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Anh nợ cô ấy ân tình, nhưng không thể vì vậy mà bắt anh phải dùng cả đời mình để trả.
"Ngoan! Ngủ một giấc, anh nấu cháo cho em."
"Ừm!"
Vùi mình trong chăn ấm áp, Mộc Uyển giấu nhẹm đi những giọt nước bên trong. Nói thì dễ, nhưng liệu có mấy ai có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102074/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.