Rời khỏi công ty của Mộ Tử Khanh lúc hoàng hôn đã buông. Mang theo bao nhiêu cảm xúc hỗn độn cùng một tảng đá đè nặng trong lòng, Mộc Uyển lại chẳng muốn về nhà chút nào. Thà rằng ngay từ đầu cô không biết đến sự trở về của cô ấy, như vậy thì có phải là sẽ nhẹ lòng hơn hay không?
Bỗng dưng cô lại ước... Ước gì cô và anh chưa từng gặp nhau thì mọi chuyện cũng sẽ không đi tới bước đường này. Giờ thì tốt rồi, ba người dính một chỗ, dù thế nào thì chắc chắn ba người sẽ cùng đau.
Bất giác, cô lại thèm cái cảm giác một mình, bình an vui vẻ, chẳng phải nặng lòng vì bất cứ một ai...
Trở về ngôi nhà nhỏ của mình, Mộc Uyển muốn tìm lại chút cảm giác yên bình của ngày xưa. Những chuyện vừa xảy ra, cô thật không có cách nào chấp nhận được. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, dù muốn dù không thì cũng không thể thay đổi được gì.
Ánh trăng vàng le lói trên bầu trời đêm tĩnh mịch. Một mình ngồi trên chiếc xích đu bên cạnh góc vườn nhỏ, lại thấy lòng mình tĩnh lặng thay. Lắng lòng một chút để biết bản thân mình muốn gì...
"Uyển!!!!"
Tiếng gọi của Đồng Đồng kéo cô thoát khỏi những suy nghĩ mông lung. Cô ấy quả đúng là người bạn tốt nhất của cô. Chỉ cần là cô xảy ra chuyện, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu thì cô ấy cũng sẽ sẵn sàng mà xuất hiện bên cạnh cô.
Ngồi xuống bên cạnh Mộc Uyển, Dương Uyển Đồng lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102064/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.