Uyển Đồng im lặng nhìn theo Mộc Uyển từ phía xa. Dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn có linh cảm không tốt lắm. Mộc Uyển trước nay đều che giấu tâm trạng của mình rất tốt. Cuối cùng thì là vì chuyện gì lại có thể đánh đổ được bức tường phòng ngự kiên cố trong lòng của cô ấy...
"Cô làm gì vậy?"
"Á!!!"
Giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên khiến Uyển Đồng giật thót tim. Xoay người một cái, cô lại bất cẩn mà xém chút là bật ngã ra sau rồi. Nhưng cũng vẫn còn may, một cánh tay vững chắc đã nhanh tay giữ lấy eo nhỏ mà kéo cô về phía mình.
Định thần một chút, ngẩn mặt lên nhìn, Uyển Đồng nhất thời không giấu được sự ngạc nhiên.
"Là anh?"
Tô Dĩ Thần mặt không đổi sắc, ánh mắt tĩnh lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ vẫn còn đang ở trong lòng mình. Hạ tầm mắt nhìn xuống, hai bàn tay mềm mại đang chống lên ngực anh.
"Á... Xin lỗi! Thất lễ rồi!"
Đẩy nhẹ anh ra, cô thoát khỏi vòng tay rắn chắc ấy. Nhìn cánh tay mình rơi vào giữa không trung, tự dưng anh lại thấy có chút mất mát.
"Anh... Sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới cùng với cậu ta. Còn cô, sao ở đây lén lút như vậy?"
"Tôi... Tôi là bạn của cô ấy..."
Tính ra hai người cũng có duyên lắm nhỉ! Lần trước gặp nhau ở bệnh viện cũng là vì Mộc Uyển. Lần này gặp lại cũng là nhờ ơn của hai vợ chồng nhà người ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3102063/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.