Dòng nước ấm nóng chảy dài trên gò má của anh, khẽ rơi xuống chạm vào tóc cô. Dung Tịch ngạc nhiên đến nghẹn lời, lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Mặc Đình Kiên mà cô biết luôn là người lạc quan vui vẻ. Dù đứng giữa một bầu trời đầy cảm xúc, anh cũng vẫn có thể mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà hôm nay anh lại khóc...
Đẩy nhẹ anh ra, cô ngẩn mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. Biểu cảm trên gương mặt ấy vô cùng khó coi, nó ẩn chứa tất cả mọi cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng nhất trên đời. Bàn tay mềm mại đưa lên lau đi nước mắt trên gương mặt ấy, cô mỉm cười nhỏ giọng hỏi anh.
"Đình Kiên, anh... sao vậy?"
Đôi mắt đau lòng nhìn cô gái trước mặt, Mặc Đình Kiên càng nhìn lại càng thêm đau lòng. Hai bàn tay to lớn nắm lấy hai bờ vai mảnh mai của cô, anh nhỏ giọng, giọng nói phát ra đã trầm đến nghẹn ngào.
"Dung Tịch, ân oán của đời trước, chúng ta bỏ hết đi được không? Chúng ta không màng đến nữa, được không?"
"Đình Kiên!"
"Anh đưa em đi thật xa khỏi nơi này, chúng ta không quan tâm đến chuyện gì nữa. Chúng ta chỉ sống, sống vì chúng ta thôi có được không?"
"Anh... Đang nói gì vậy?"
"Dung Tịch... Anh biết, anh đều viết cả. Anh cũng đâu muốn như vậy. Chuyện đã xảy ra rồi, anh biết làm sao được đây?"
Những lời anh nói vô cùng khó hiểu. Dung Tịch nghe qua liền hiểu được anh muốn nói đến chuyện gì. Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3101974/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.