Giọng cười của Tần Hạo Minh thật khiến cho người ta kinh hãi. Bước chân hắn chậm rãi đi về phía bọn họ. Mỗi một tiếng động vang lên đều giống như một nhát búa gõ vào trong tim mỗi người. Mộc Uyển nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo hỏi:
"Anh muốn làm gì?"
"Yên tâm! Tôi sẽ không làm hại cô đâu. Bởi vì... tôi chỉ cần cô ta mà thôi."
Mũi súng chĩa vào gương mặt xinh đẹp của Dương Uyển Đồng.
"Đứng lên!"
Mộc Uyển đứng dậy, che chắn cho Uyển Đồng.
"Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?"
"Tránh ra!"
"Không được!"
Mũi súng lập tức chĩa thẳng vào trán cô. Từ Á Hiên đứng trong bức tranh vải liền lập tức muốn xông ra. Chỉ là lúc đó, lại có một bàn tay giữ chặt anh lại. Đôi mắt nhìn sang người bên cạnh, một cảm giác ngột ngạt khiến anh khó thở. Anh không thể trơ mắt nhìn Mộc Uyển gặp nguy hiểm, lại cũng không thể để cho cậu thanh niên bên cạnh gặp chuyện phiền phức. Cuối cùng anh vẫn là thiên vị cậu nhóc bên cạnh rồi...
Uyển Đồng vội đứng lên kéo tay Mộc Uyển.
"Để mình đi với anh ta."
"Không được!"
"Uyển! Mình biết cậu lo lắng cho mình. Có được người bạn như cậu, mình thật sự rất vui, rất mãn nguyện."
"Đồng Đồng..."
"Yên tâm! Mình sẽ không sao đâu."
Tần Hạo Minh nhếch môi lên cười.
"Đúng là trọng tình trọng nghĩa."
Dương Uyển Đồng thở dài một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
"Tôi đi theo anh là được."
"Tốt! Đi thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3101952/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.