Cánh cửa phòng lại lần nữa mở ra. Lần này đi vào trong có đến tận ba người. Mộc Uyển nhíu mày nhìn sang Dung Tịch. Hai người đối diện nhau, ánh mắt đều ẩn giấu nét sợ hãi.
Ba người đàn ông, cùng lúc đi đến trước mặt ba cô gái. Chẳng nói chẳng rằng, bọn chúng cứ thế mà tách ba người ra. Mộc Uyển và Dung Tịch bị kéo ra khỏi phòng, căn phòng nhỏ giờ chỉ còn lại Chu Yến Oanh và một gã đàn ông đeo mặt nạ.
Sau khi những người kia đã rời đi, người đàn ông đó mới tháo chiếc mặt nạ xuống.
"Yến Oanh..."
Cô cố gắng mở mắt nhìn người vừa mới gọi tên mình. Gương mặt của Tề Dật xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Anh... đến đây làm gì?"
"Tôi đến để cứu em."
"Cứu tôi... ha... anh đừng có đùa nữa. Chỉ cần anh không làm hại tôi thì tôi đã biết ơn anh lắm rồi."
Tề Dật nhìn cô gái trước mặt, đáy mắt dâng lên một tia xót xa.
"Em không tin tôi?"
"Tin anh? Trừ phi là tôi chết."
Tề Dật im lặng không trả lời. Nụ cười trên môi cũng tăng thêm mấy phần đau khổ. Hoá ra cảm giác bị người mình yêu ghét bỏ, nó đau lòng đến vậy sao. Nhưng thôi... đó đã là sự an bài của số phận, anh không có quyền lựa chọn cũng không có quyền chối bỏ. Nếu đã không thể đi cùng nhau, vậy thì anh sẽ đứng nhìn cô, bình bình an an sánh bước đi bên cạnh người khác.
"Yến Oanh... Đừng lo, anh nhất định sẽ đưa em ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-be-nho-cua-mo-thieu/3101950/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.