Ngon thật
Chơi bóng xong va chạm là chuyện bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến cử động thì toàn bò dậy chơi tiếp.
Nam sinh bị Trần Vụ đụng trúng thích thầm Triệu Tiềm, ngứa mắt y nên cố ý ở đó gào rú đòi chết đòi sống.
"Ồn chết mất, không chơi nữa." Yến Vi Sí quay người rời khỏi.
Những người khác đi theo hắn như cái đuôi.
Nam sinh nọ còn chạy luôn, gấp gáp đi theo xin lỗi anh Sí vì đã quấy rầy hứng thú của hắn.
Rất nhanh, cả sân bóng rổ chỉ còn sót mỗi Trần Vụ. Y cầm áo khoác quân đội trên ghế lên, phủi phủi rồi mặc vào, điện thoại trong túi truyền đến tiếng thông báo.
Một tin nhắn được gửi tới.
Yến Vi Sí: [Nghĩ xem tối nay nên nói gì đi.]
Bá đạo lại ngang ngược cương quyết.
Trần Vụ không trả lời ngay, y về tới phòng bảo vệ, uống hai ngụm nước ấm mới nhắn về.
[Cậu đã vào lớp chưa?]
Điện thoại im lặng cả buổi trời. Lúc tan tầm, Trần Vụ tạm biệt các đồng nghiệp, chậm rãi dắt xe đạp ra cổng trường đi theo bên lề.
Cây hoa quế nửa xanh nửa trắng bị gió thổi đung đưa, tuyết đọng trên cành lao xuống, mảnh vụn rơi trên mũ Lôi Phong của y. Y khịt mũi một cái rồi đạp một chân lên xe.
"Này!"
Phía sau đột nhiên có tiếng la, Trần Vụ giật bắn mình. Y quay đầu nhìn người đang tới, ngạc nhiên vô cùng: "Bạn Triệu, sao em..."
Triệu Tiềm cười cong mày: "Thế nào, vì để không quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nguyen-mac-cau/2564116/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.